phu quân mặt quỷ
Sơn quỷ - Hồi 10a. Trưa ngày rằm tháng mười, Trí Nang Tú Sĩ và Thiên Cơ đã có mặt ở trấn Chiêu Phong, cách đồi Đại Nham ba dặm, Thiên Cơ định đi một mình, nhưng Mục Tử Phát sợ chàng vọng động nên đề nghị Tang lão đi cùng. Vừa đến nơi, Thiên Cơ đã nhờ Trí Nang Tú
Không bằng để ta cho ngươi một cái kết thống khoái". Thân là người đứng đầu hắc đạo,số phận Hạ Quân đã định trước là không bình thường. Chỉ vì bị tiểu nhân hãm hại, cảnh sát truy bắt, hắn trốn tới một ngôi làng mà chưa ai từng nghe nói đến, từ đó sinh
− Lão phu chưa kịp thưởng thức món ăn ngon thì ngươi đã tìm đến. Lão vừa nói vừa quay người nhìn lại sau lưng mình. Lệnh Thế Kiệt đối nhãn với Nam Quân Gia Hầu. Lão Nam Quân sa sầm mặt nói: − Tiểu tử đến không phải lúc. Thế Kiệt thờ ơ buông một câu nhạt nhẽo:
Nàng tự giễu, nở nụ cười lạnh. Tiếp nhận một bát độc dược, không phải vì nàng còn yêu hắn, mà là người nàng yêu chân thành, đã vì nàng mà chết đi. Nhưng mà, nàng trùng sinh rồi, trở lại với thời điểm trước khi xuất giá. Nàng không muốn che giấu nữa, tài hoa cùng dị năng mạnh mẽ, nàng thề phải phản bại thành thắng.
Phu Quân Mặt Quỷ Đánh giá: 8.6/10 từ 14 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Nàng đồng ý cuộc hôn sự này là vì muốn đi đến phương nam chơi không màng đền phu quân mình như thế nào, lại đi đến đó để báo ơn thay cha mẹ, nàng tinh nghịch đáng yêu với biệt danh là ác ma.
Site De Rencontre Avec Les Blancs. O "marco temporal" para aferição da tradicionalidade da ocupação de um povo indígena em sua terra é uma ideia - que no Direito comumente chamamos de tese e que no caso concreto constituiu mais propriamente um "obiter dictum", como acaba de notar o colega Max Telesca -, expressada pelo ínclito ministro do STF Carlos Augusto Ayres de Freitas Britto, em seu voto como relator no âmbito de uma ação contra a demarcação da Terra Indígena Raposa Serra do Sol, em Roraima, na década de 2000. Não se trata de norma cogente imperativa a todos, ou erga omnes no ordenamento jurídico brasileiro e não se trata, como alegou o autor de um parecer da Consultoria-Geral da União da Advocacia-Geral da União, em 2017, de uma "lei" para a Administração Pública Federal, mesmo que assim tenha sido imposta, por força da chancela do Presidente Michel Temer. A tese do Min. Ayres Britto seria a de que a Constituição de 1988, ao inaugurar um novo Estado, teria estabelecido um marco definitório da posse indígena em uma terra tradicionalmente ocupada por uma comunidade. O ministro chega a falar em "data certa" em seu voto, quando na verdade não há data alguma. Mas o magistrado, claramente pró-indígena e não anti-indígena, insere a antítese, alertando no mesmíssimo voto, que seria sempre notória a não aplicabilidade do "marco temporal" quando aquele povo específico tivesse sofrido o "renitente esbulho", fazendo uma espécie de trocadilho conceitual com o instituto jurídico do esbulho renitente, dentro do direito possessório clássico. Pois bem. E qual a síntese? No regime jurídico das terras indígenas, no Brasil, elas pertencem à União. De acordo com a Constituição da República, seu usufruto é exclusivo aos indígenas, mas há limitações, justamente para defender o direito de propriedade, que é da União. Evidentemente essa construção jurídica foi entabulada para evitar a alienação venda e contratos leoninos contra os próprios indígenas, na fruição de sua posse. O "marco temporal" que a Câmara dos Deputados quer alçar a lei não é constitucional, pois ele fere de morte o direito territorial dos povos indígenas do Brasil, que não tem caráter civil/civilista, mas originário. E o que significa isto? Um grande ministro e jurisconsulto da transição do século XIX para o XX, João Mendes de Almeida Junior 1856-1923, sistematizou aquilo a que batizou de indigenato. O indigenato mendesiano é a tese que foi abraçada, recepcionada e entronizada nas constituições políticas do Brasil, desde a de 1934. Ele preceitua que as terras dos indígenas não são terras devolutas, isto é, nacos de terra sem uso agrícola e provenientes de antigas sesmarias coloniais ou doações imperiais que deveriam voltar ao domínio pleno da União; que não são terras derelictas, isto é, terras abandonadas por seus donos e sem nenhum interesse de retomá-las; não são terras de posse comum/civil, necessitadas de comprovação por títulos cartorários, não se enquadrando, portanto, na tipologia dos direitos reais e possessórios. João Mendes de Almeida Junior definiu que as terras indígenas são terras de posse indigenata, decorrente dos direitos originários que aos nativos compete sejam reconhecidos, por força do domínio que sobre elas exerciam antes da chegada dos povos europeus à chamada América. Jurista católico, monarquista, abolicionista e radicalmente favorável aos direitos dos povos indígenas, ele recorria em suas longas ruminações não somente ao próprio direito reinol lusitano e ibérico de modo geral para lastrear sua teoria, como também ao direito comparado, quando elencava os dissabores da colonização inglesa e depois estadunidense, em relação à posse indígena na América anglófona. E por que a sanha do marco temporal tem avançado? Porque os parlamentares brasileiros, que espelham a nossa sociedade, ignoram quase que por completo não somente a história do Brasil, a história dos povos indígenas, a história do esbulho possessório das terras dos antigamente chamados "silvícolas". Muitos desses homens e mulheres que legislam contra os direitos dos povos indígenas provêm, eles mesmos, da imigração itálica, germânica ou de qualquer outra matriz, que não data senão do XIX e do XX. São descendentes dos colonos que receberam benesses da República brasileira para se estabelecer nos interiores do Brasil e se tornarem os "novos bandeirantes". É fora de dúvida que o neobandeirantismo alimenta o imaginário dos ilustres deputados, vereadores, prefeitos e governadores que se mostram anti-indígenas ferozes. É palavra corrente entre eles que qualquer terra pode ser declarada indígena no Brasil, "até a Praia de Copacabana". Já tive oportunidade de demonstrar, em texto publicado pela Associação Nacional de Procuradores da República, que Copacabana é nome Quechua ou Aymará. Deriva da imagem de Nossa Senhora de Copacabana, levada ao Rio de Janeiro por bolivianos... e portanto nada tem a ver com a história dos indígenas brasileiros. Um pouquinho de conhecimento histórico não faz mal a ninguém. Mas o que mais importa, segundo os parlamentares e lobistas anti-indígenas, é que a segurança jurídica, uma espécie de dogma aos operadores do direito, não seja turbada. Segurança jurídica para quem? Pergunto-me desde há muito. Para todos os brasileiros ou somente para os proprietários de terra que possuem suas fazendas justamente dentro de terras indígenas que foram esbulhadas dos "naturais senhores delas", como dizia João Mendes de Almeida Junior? Não são necessárias idealizações, romantizações ou militâncias extremadas para abordar esse tema. Os direitos dos povos indígenas valem tanto quanto os direitos dos descendentes de colonos que foram aquinhoados pela república brasileira ou os estados federados. Chega de insensatez. Que o Senado, ou o Supremo Tribunal Federal, coloquem uma pedra sobre a disputa, para o bem do país.
Xuyên Không Nguồn Edit Nhật Nguyệt Nhi 69,223 Hoàn Thành 034615 13/05/2016 Đánh giá từ 15 lượt Nàng đồng ý cuộc hôn sự này là vì muốn đi đến phương nam chơi không màng đền phu quân mình như thế nào, lại đi đến đó để báo ơn thay cha mẹ, nàng tinh nghịch đáng yêu với biệt danh là ác vì người mình yêu mà không tiết hy sinh thứ gì để đổi lại sự phụ bạc của người con gái đó, trái tim hắn gần như đã chết cũng vì cha mẹ cầu xin nên hắn mới đồng ý cuộc hôn sự khi hai người lấy nhau về sẽ hạnh phúc hay không trái tim hắn có sống lại lần nữa hay không mời các bạn đón đọc truyện Phu Quân Mặt Quỷ. Thêm một tựa truyện xuyên không nữ cường mang tên Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta của tác giả Huỳnh Thắm.
Truyện xuyên không Phu Quân Mặt Quỷ xoay quanh cuộc hôn nhân nhiều mâu thuẫn, sóng gió của hai nhân vật chính. Hai người xa lạ vì số phận se duyên mà thành oan gia với bao cuộc đụng độ hài hước, hứa hẹn sẽ khiến độc giả thích thú và hưng phấn theo từng trận đấu khẩu."Giai nhân và quái vật thì giỏi cái tép khô gì? Vị hôn phu chưa từng gặp mặt của nàng mới là giỏi! Hắn chẳng những có độc nhãn long, mặt sẹo, chân thọt, toàn thân trên dưới đều một đống khuyết điểm! Cũng may kiến thức nàng sâu rộng, căn bản không đem những thứ này đặt vào trong mắt. Thật ra là bởi vì nàng thừa cơ chạy đến Giang Nam làm xằng làm bậy! Cho nên, khi cha vừa hỏi ai muốn đi lấy thân báo đáp kiêm báo ân, nàng đương nhiên giơ tay xung phong làm người đầu tiên! Nhưng mà, cha và tỷ tỷ cũng không chừa cho nàng chút mặt mũi! Dám cố ý xem nhẹ sự tồn tại của nàng, còn tăng thêm ngữ khí nói “Ta là muốn đi báo ân, không phải đi báo thù!” Nàng mặc kệ! Dù sao các tỷ tỷ đều không muốn đến đó, nàng đành phải chịu thiệt thòi một chút. Đầu tiên dùng sắc đẹp mê hoặc hắn, lại dùng tình yêu đi cảm hóa hắn, khiến cho hắn có lòng tin sẽ lại thấy ánh mặt trời. Hắc hắc!Nói thật ra, nàng thấy phu quân của mình rất dũng, rất mãnh, rất lợi hại! Vào đêm động phòng hoa chúc, nàng chẳng qua là đem hắn trở thành cái gối ôm ôm một chút! Hắn liền không ngừng, tiếp tục, càng không ngừng đem nàng ăn một lần lại một lần, còn ăn thành nghiện! Hắn không biết nàng được xưng là “nữ ác ma” ở phương Bắc, quỷ thấy cũng phải sợ sao? Nói lầm bầm! Nàng lập tức quyết định cho hắn nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, cho hắn biết sự lợi hại của nàng".Cuốn tiểu thuyết như món ăn điểm tâm thú vị, đáng yêu một chiều thứ bảy, hứa hẹn sẽ khiến độc giả có những phút giây giải trí lý thú!
Chương Thị uy Edit. Nhật Nguyệt Nhi Beta. Dực Hai tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn không ngắn, ít nhất cũng đủ để Dương Châu dấy lên vài tin lớn . Mà chuyện mọi người nói say sưa, dĩ nhiên là cô nương xinh đẹp không biết ở đâu đi dạo khắp thành Dương Châu! Chỉ cần gặp qua nàng một lần, nam nhân nào cũng ngày đêm mong nhớ nàng, khát vọng có thể gặp lại nàng một lần, nói là trà bất tư, phạn bất tưởng 21 cũng không sai. 21 trà bất tư phạn bất tưởng trà không muốn uống cơm không muốn ăn Cô nương xinh đẹp đó đến từ nơi nào không ai biết, đó cũng là nghi vấn lớn nhất trong lòng mọi người, mà thời gian cùng địa điểm nàng xuất hiện cũng đều không nhất định, hôm qua có thể có người ở đông thành nhìn thấy nàng, hôm nay nàng lại xuất hiện tại phố tây, nếu nói là nàng đi dạo các nơi ở Dương Châu, chẳng thà nói nàng quen thuộc đường phố Dương Châu thì đúng hơn. Đại khái toàn bộ Dương Châu cũng chỉ có vợ chồng Bùi Trọng Hồ và Bùi An biết, vị cô nương xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng là bọn họ nói năng thận trọng, không có lộ ra nửa điểm tin tức Đây là ý của Viện Viện, nàng kiên trì, nhất định phải là lúc nàng và Bùi Dật Phàm cùng nhau bước ra Hàn Nguyệt uyển, mới chịu cho mọi người biết thân thế của mình. Mà một sự kiện khác, đó là Bách gia cùng Tân gia lại trở về Dương Châu, Dương Châu đệ nhất mỹ nhân đã trở lại, đáng tiếc ngai vàng đã sớm khó giữ được, nhưng lại là chuyện không ai biết rõ thực hư Sự kiện thứ ba là, Bách gia cùng Tân gia muốn đoạt lại địa vị đệ nhất thương nhân Dương Châu, đáng tiếc sự tình có vẻ không dễ dàng giống như họ nghĩ, còn chưa kịp bày trận, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện, khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, rối loạn, đương nhiên cũng là làm cho dân chúng Dương Châu thành xem náo nhiệt đến nghiện. Mặt trời lặn, một bóng người nhanh chóng như tia chớp lướt qua tường vây bay vào hậu viện Hàn Nguyệt uyển, trong tay cầm một gói to. Viện Viện cước bộ nhẹ nhàng hướng thư phòng, nửa đường lại đụng phải một người đứng lặng ở ao hoa sen – Bùi Dật Phàm. Nghe được tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay người lại, như có điều suy nghĩ ánh mắt ở trên khuôn mặt vui vẻ của Viện Viện nhìn một vòng, lại rơi xuống cái túi trên tay nàng. “Đi chơi ở đâu vậy?” Viện Viện cười hì hì đem gói to giao cho hắn, “Chàng đoán xem!” Rồi sau đó đặt mông ngồi trên bờ ao. Bùi Dật Phàm mở ra vừa thấy, lập tức nở nụ cười.” Bánh thịt của Tào bà bà? nàng đi dạo lễ Vu Lan 22?” 22 lễ Vu Lan Xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung – cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước. Theo kinh Vu Lan thì ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng đã hóa thành lửa đỏ. Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng “Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để cung thỉnh chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó”. Làm theo lời Phật, mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này Vu-Lan-Bồn Pháp. Từ đó, ngày lễ Vu-lan ra đời. Viện Viện vui vẻ gật đầu “Đúng vậy a Thật náo nhiệt! So với chỗ chúng ta, còn vui hơn!” Bùi Dật Phàm lấy ra một khối, vừa mới cắn hạ một miếng, Viện Viện liền vội hỏi “Ăn ngon không?” Bùi Dật Phàm gật gật đầu cũng ngồi xuống, Viện Viện ngược lại hít một hơi.”Ta cũng biết ăn rất ngon! “Đáng tiếc không thể mang về cho các tỷ tỷ” Bỗng nhiên, nàng lại cao hứng phấn chấn nói “Ta nghe nói tháng chín còn có hội chợ Trùng Dương 23!” 23 Hội chợ Trùng Dương Diễn ra vào tết Trùng Dương hay còn gọi là tết Trùng Cửu. Theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9/9 âm lịch hằng năm “Dương Châu mỗi năm có rất nhiều hội hoa, hoa đào, hạ có mẫu đơn, cây thược dược, hoa sen, thu có hoa quế, phù dung; mặt khác tháng giêng còn có chợ Thần Tài, tháng ba Thanh Minh, tháng năm Thuyền Rồng, tháng sáu Quan Âm, tháng bảy Thiệt Lan, tháng chín Trùng Dương, càng chưa nói tới các loại hội chùa lớn nhỏ khác, nhưng trong đó đặc sắc nhất phải là sự kiện Tài Thần.”Bùi Dật Phàm ăn bánh thịt, giải thích cho Viện Viện. * Các lễ hội này.. xin phép không giải thích Viện Viện lập tức ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng nói “Chàng đi với ta đi” Lúc này, Bùi Dật Phàm ngay cả trả lời cũng lười, chỉ lắc đầu. Mỗi khi nàng xuất môn trở về, luôn hỏi hắn câu này, hỏi đến mức ngay cả hắn cũng lười trả. Viện Viện cũng không hỏi lại, chỉ lấy ngón tay ngọc nhỏ dài mềm mại, nhẹ vuốt vết sẹo trên má trái hắn, Bùi Dật Phàm cũng thành thói quen lúc không có việc gì làm lại sờ vết sẹo trên mặt hắn, thậm chí khi tình cảm mãnh liệt triền miên, nàng cũng đặc biệt thích hôn vành mắt trái mà hắn tự nhận là ghê tởm. Có đôi khi, hắn thậm chí sẽ có loại ảo giác, cảm thấy được Viện Viện dường như thích hắn… Nhưng đó là không có khả năng, nàng là một cô gái thiện lương, bởi vì hắn là phu quân của nàng, cho nên, nàng tiếp nhận hết thảy của hắn, chỉ như vậy mà thôi, nàng không có khả năng sẽ thích hắn! “Dật Phàm tướng công…” “Hửm?” “Chàng không muốn ra phủ, chúng ta ở đây đi dạo khắp nơi trong phủ cũng được!” Bùi Dật Phàm vẫn lắc đầu, Viện Viện nhất thời bất mãn bĩu môi. “Chàng chán ghét ta như vậy sao? Ngay cả đi dạo trong phủ cùng ta cũng không muốn!” Nghe vậy, Bùi Dật Phàm cảm thấy không biết nên khóc hay cười, “Không phải ta chán ghét nàng, Viện Viện, ta là…” Hắn than nhẹ. “Nàng cũng biết, cần gì phải nói như vậy?” “Ta không biết!” Viện Viện không vui nói.”Chàng không nói rõ ràng, làm sao ta biết đươc?” Bùi Dật Phàm lại hít vài hơi, không thể không nói ra “Ta không muốn ra bên ngoài dọa người.” “Chàng không dọa ta!” Viện Viện phản bác nói. Đúng vậy, nàng đã quen với những vết thương nhỏ như thế này. “Cho nên chàng càng phải thường xuyên đi ra ngoài cho người ta nhìn xem! Chờ tất cả mọi người nhìn quen, bọn họ sẽ không bị dọa!” Viện Viện nói rất hợp tình hợp lý Bùi Dật Phàm nhất thời á khẩu không trả lời được, Viện Viện lại không buông tha. ” Khi mới bị thương, dĩ nhiên là rất đáng sợ, nhưng hiện tại chàng đã tốt hơn rất nhiều, miệng vết thương cũng khép lại, thoạt nhìn thật sự không có đáng sợ như chàng tưởng tượng, nhưng chàng vẫn trốn tránh, mọi người cũng liền cho rằng chàng vẫn là dọa người giống như trước kia, chàng thật sự nên đi ra ngoài cho bọn họ nhìn một cái, trước kia so với hiện tại, bọn họ nhất định sẽ rất bất ngờ.” Bùi Dật Phàm không có lên tiếng. “Ta không ép chàng, nhưng, chàng thực sự nên nghĩ lại một chút, là thật sự muốn trốn cả đời, hay là muốn ưỡn ngực đối mặt với tất cả?” Viện Viện ôn nhu khuyến bảo.”Cười nhạo là tất nhiên, nhưng như vậy thì sao? Chàng cũng không thể mất một miếng thịt, thiếu một cái xương. Phải sống tốt, khiến bọn họ nhìn một Bùi Dật Phàm có nghị lực phi phàm, khiến bọn họ hiểu được cái gì gọi là dũng khí chân chính, đây mới là phương pháp phản kích tốt nhất, không phải sao?” Bùi Dật Phàm vẫn không lên tiếng, nhưng hắn nhìn nàng một cái thật sâu, rồi sau đó cầm chặt tay nàng, đồng thời đảo mắt nhìn ao sen trầm tư thật lâu. Rốt cục, hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói “Cho ta… thêm vài ngày được không?” Viện Viện vừa lòng nở nụ cười, nàng hiểu ý của hắn, hắn cần nhiều thời gian một chút để lấy thêm dũng khí. “Không thành vấn đề, Dật Phàm tướng công, chàng chuẩn bị bao lâu cũng được, chỉ cần có kết quả là được!” Tây hồ nhỏ ở phía bắc thành Dương Châu, nổi danh xinh đẹp, mặc dù không mênh mông cuồn cuộn, nhưng lại tĩnh mịch khúc chiết 24, là nơi người Dương Châu thích đi dạo nhất, dĩ nhiên là tửu lâu ven dồ cũng nhờ đó mà làm ăn phát đạt, thời gian dùng bữa nếu không hẹn trước, ngay cả ghế cũng không có! 24 khúc chiết quanh co…. Lúc này, thời gian dùng bữa trưa vừa qua không lâu, trong tửu lâu vẫn còn không ít người đang ngồi, mà bắt mắt nhất dĩ nhiên là bốn người ngồi trong căn phòng trang nhã ở lầu hai. Đệ nhất mỹ nhân Dương Châu – Tân Nhược Tuyết cùng vị hôn phu Bách Tử Chu và một nữ tử có dung mạo gần giống Tân Nhược Tuyết, là muội muội của Tân Nhược Tuyết – Tân Nhược Sương, còn có một vị phong lưu anh tuấn trẻ tuổi, hắn là Chưởng Tôn Ngọc nổi danh khắp Trung Nguyên, rất rõ ràng, hắn đang theo đuổi Tân Nhược Sương. Giờ phút này, Tân Nhược Tuyết thần tình không kiên nhẫn liếc nhìn Bách Tử Chu.”Rốt cuộc công công đã quyết định phải làm như thế nào chưa?” “Rất khó! Nhược Tuyết” Bách Tử Chu so với nàng ta lại càng không kiên nhẫn hơn “Tình huống như thế nào, nàng cũng rõ ràng mà! “Nếu thật ác tâm đem việc buôn bán ở phương bắc chấm dứt, bạc của hai nhà chúng ta bỏ ra không phải là quá lãng phí sao?” “Chính là nếu tiếp tục chống đỡ, cũng sẽ không có gì tiến triển! Ngược lại còn có thể tiếp tục liên lụy đến công việc bên này!”Tân Nhựơc Tuyết không đồng ý nói “Vấn đề bên này đã quá nhiều rồi, còn có dư thừa năng lực để ý đến phương bắc nữa sao.” Bách Tử Chu lắc đầu, không nói gì nữa, Tân Nhược Sương chen vào nói “Thực sự ở phương chắc không có một chút biện pháp nào sao?” Tân Nhược Tuyết trừng mắt nhìn Bách Tử Chu một cái.”Không có biện pháp? Cái gì cũng không muốn nắm rõ ràng, đã tiến vào, sau mới hiểu được phương bắc đó bị vài thế lực chiếm giữ , không có quan hệ gì, công việc làm ăn không thể phát triển, nhưng những thế lực kia đều là người trong giang hồ, chúng ta là người bình thường rất khó theo chân đặt quan hệ với bọn họ.” “Người giang hồ?” Tân Nhược Sương nghe vậy, lập tức chuyển hướng sang Tôn Ngọc. “Ngươi cũng là người trong giang hồ, hẳn là có biện pháp đúng không?” Tôn Ngọc áy náy cười, “Thật có lỗi, phương Bắc ta không quen, mặc dù là có biết vài người, nhưng…” Hắn nhún nhún vai.”Ngay cả bằng hữu cũng không thể tính, chỉ là biết mà thôi.” Tân Nhược Sương vốn còn mang chút hy vọng, nghe vậy, không khỏi suy sụp. “Thật là, tại sao lại bất lợi như vậy, còn gì nữa không? Gần đây thật sự là thật nhiều chuyện xảy ra. Vốn rằng là ở kinh thành không tốt, không nghĩ tới sau khi trở về, vẫn là một đống phiền toái, buồn cười nhất lị là..”Nàng ngắm ngắm Tân Nhược Tuyết.” Mới rời đi ba năm, lại đã có người đi trèo lên trên đầu tỷ tỷ!”Mọi người dò xét liếc mắt một cái, hiểu được nàng nói có người cướp đi danh xưng đệ nhất mỹ nhân Dương Châu. Bách Tử Chu nhìn sắc mặt thê tử không tốt, vội mở miệng an ủi “Ta nghĩ, nhất định là bởi vì nàng rời đi khá lâu, cho nên mới như thế, nhát định không lâu sau, mọi người sẽ quên nàng ta thôi!” Tân Nhược Tuyết lúc này mới hừ hừ, kiêu căng nâng cằm lên.”Nếu ta biết người ả nữ nhân kia là ai, ta nhất định sẽ khiến ả ta mất mặt, không thể không rời khỏi Dương Châu!” “Ân! Điều này rất kỳ quái, không có ai biết nàng là ai sao?” Tân Nhược Sương lẩm bẩm nói. “Đúng, thật sự rất kỳ quái, ” Bách Tử Chu cũng phụ họa theo “Nghe nói nàng ta thực sự rất thần bí, luôn xuất quỷ nhập thần, ngay cả tàn ảnh cũng…” Hắn đột nhiên dừng lại, hơn nữa hai mắt giống như rơi ra bên ngoài, miệng mở lớn, rất giống như nhìn thấy ngày tận thế. Khiến ba người còn lại kinh ngạc liếc mắt một cái, đồng thời phát giác đến trong tửu lâu yên tĩnh lạ thường, theo bản năng hướng trái phải nhìn lại, lại phát hiện khách trong quán cũng đều cùng một biểu tình, hơn nữa còn nhìn về một hướng. Bọn họ vội nhìn theo, nhưng cũng cùng trong lúc nhất thời đều mở to mắt.
Cùng đọc truyện Phu Quân Mặt Quỷ của tác giả Cổ Linh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Nhật Nguyệt NhiBeta DựcNguồn convert DĐ Lê Quý ĐônGiai nhân và quái vật thì giỏi cái tép khô gì?Vị hôn phu “chưa từng gặp mặt” của nàng mới là giỏi! Hắn chẳng những có “độc nhãn long”, mặt sẹo, chân thọt, toàn thân trên dưới đều một đống khuyết điểm! Cũng may kiến thức nàng sâu rộng, căn bản không đem những thứ này đặt vào trong mắt…Ách… Thật ra là bởi vì nàng thừa cơ chạy đến Giang Nam làm xằng làm bậy! Cho nên, khi cha vừa hỏi ai muốn đi lấy thân báo đáp kiêm báo ân, nàng đương nhiên giơ tay xung phong làm người đầu tiên! Nhưng mà, cha và tỷ tỷ cũng không chừa cho nàng chút mặt mũi! Dám cố ý xem nhẹ sự tồn tại của nàng, còn tăng thêm ngữ khí nói —— “Ta là muốn đi báo ân, không phải đi báo thù!”… Ô ô ô…Nàng mặc kệ! Dù sao các tỷ tỷ đều không muốn đến đó, nàng đành phải chịu thiệt thòi một chút. Đầu tiên dùng sắc đẹp mê hoặc hắn, lại dùng tình yêu đi cảm hóa hắn, khiến cho hắn có lòng tin sẽ lại thấy ánh mặt hắc! Nói thật ra, nàng thấy phu quân của mình rất dũng, rất mãnh, rất lợi hại! Vào đêm động phòng hoa chúc, nàng chẳng qua là đem hắn trở thành cái gối ôm ôm một chút! Hắn liền không ngừng, tiếp tục, càng không ngừng đem nàng ăn một lần lại một lần, còn ăn thành nghiện! Hắn không biết nàng được xưng là “nữ ác ma” ở phương Bắc, quỷ thấy cũng phải sợ sao? Nói lầm bầm! Nàng lập tức quyết định cho hắn nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, cho hắn biết sự lợi hại của nàng…
phu quân mặt quỷ