mê vợ không lối về chương 90
tiểu thuyết mê vợ không lối về 108031 truyện liên quan dammy, hiendai, langman, ngontinh, nguoc, sung, xuyênkhông, đammỹ, kho truyện tổng hợp hay nhất Cung đình, Hầu môn thế gia, 2S, HE Số chương: 187 chương + 4 phiên ngoại Nguồn: wattpad của trangguyetly Bìa: designed by Sườn Xào Chua
CHƯƠNG 71 CÓ MẤT MỚI CÓ ĐƯỢC. CHƯƠNG 71 CÓ MẤT MỚI CÓ ĐƯỢC. Nghe thấy bên trong nói vào đi, cô mới đẩy cửa đi vào. Trong phòng làm việc rộng rãi và có phong cách đặc biệt, có một chiếc bàn làm việc hình chữ nhật dài ở chính giữa, hai bên là ma-nơ-canh, trên người
Chương 90 Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội Chương 91 Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế Chương 92 Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục Chương 93 Người họ Chân đến nương nhờ họ Giả Chương 94 Giả mẫu bày tiệc, thưởng Hải Đường nở hoa Chương 95 Tin đồn không sai, Nguyên phi đã mất
Mê Vợ Không Lối Về là bộ truyện hay đặc sắc của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo. Truyện xoay quanh về câu chuyện tình yêu hài hước của cặp đôi nam chính và nữ chính. Mời quý vị độc giả cùng khám phá thử tại kênh truyện24.com này nhé! Chương 90 Nợ nhân tình, đền
Số chương. 100c 100c - 300c 300c - 600c 600c - 1000c 1000c Mê Vợ Không Lối Về Chiêu Tài Tiến Bảo Thêm vào yêu thích Bỏ yêu thích. HOT 2.495 chương. Cục 90 chương. Vụng Trộm Không Thể Giấu Trúc D
Site De Rencontre Avec Les Blancs. CHƯƠNG 90 NỢ NHÂN TÌNH, ĐỀN BẰNG CƠ THỂ CHƯƠNG 90 NỢ NHÂN TÌNH, ĐỀN BẰNG CƠ THỂ Tông Triển Bạch sáp cơ thể đến gần, cô bất giác mà xê xích ra sau, đằng sau là lưng ghế không có nhiều không gian cho cô. Rất nhanh thì lồng ngực vững chắc của anh đã đè lên người của cô, gần như là kín kẽ, toàn thân cứng nhắc không dám nhúc nhích. Tông Triển Bạch vén một lọn tóc qua tai của cô, khoé môi sáp gần đến bờ má của cô, ngữ khí trầm thấp, mang tiếng ngân nga mà nói “Lợi dụng tôi xong, liền muốn đi, không cần cho thù lao sao?” “...” Lúc này, Lâm Tử Lạp có chút hối hận đã lợi dụng Tông Triển Bạch đi báo thù Hà Khiếu Ninh rồi. Tông Triển Bạch khẽ xê cơ thể ra một chút, cài dây an toàn cho cô, cả quá trình, Lâm Tử Lạp không dám phản kháng nữa. Bởi vì đích thực là cô đã lợi dụng anh. Tông Triển Bạch thu người lại, khởi động xe, lái xe rời khỏi chỗ này. Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ, trong lòng trầm tư một hồi, mới mở miệng nói “Hồi nãy đã lợi dụng anh mà chưa có sự đồng ý của anh, là sự đường đột của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?” “...” Tông Triển Bạch rất muốn gào với cô một tiếng, anh rất thiếu tiền sao? “Tôi không cần tiền.” Lâm Tử Lạp không điềm tĩnh nữa “Vậy anh muốn thù lao gì?” Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thẳng thừng, đôi con ngươi màu đen mang theo sắc màu ôn nhu, còn có thêm vài phần trầm tư “Hay là, nợ nhân tình, lấy cơ thể trả đi?” “...” Lâm Tử Lạp bây giờ chỉ có một suy nghĩ, mau mau rời khỏi anh. Trước đây sao cô không phát hiện, anh-không biết xấu hổ như vậy chứ. Là lưu manh sao? Tông Triển Bạch cười, ánh mắt liếc qua khoé mắt cô “Có phải đang mắng tôi trong lòng không?” Sắc mặt Lâm Tử Lạp chợt căng cứng lại, hồi nãy cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi sao? Anh nghe thấy rồi ư? Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng giải thích “Không, không có mắng anh.” Tông Triển Bạch nhếch khoé môi lên, không có trả lời. Lâm Tử Lạp chột dạ, cẩn thận dè dặt mà dời chủ đề “Chúng ta đi đâu?” “Tôi đói.” Anh nhìn về phía trước. “...” Khắp người Lâm Tử Lạp đổ đầy mồ hôi, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Cứ cảm thấy mình có nói gì, cũng đều sẽ bị anh xuyên tạc. “Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái. Cứ cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, mà sau đó anh giống như là hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng “Không có ăn em, ăn cơm.” “...” Mặt của Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng lên, hồi nãy cô nghĩ bậy rồi. Nghĩ bậy thì cũng thôi đi. Còn bị người ta nhìn ra nữa. Mất mặt, mất đến Thái Bình Dương rồi. Cô cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bờ má ửng hồng của cô, khoé môi cong lên. Rất nhanh anh đã ngừng xe ở cửa một nhà hàng. Lâm Tử Lạp thông qua cửa sổ xe nhìn một cái, một nhà hàng Trung. Cô cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống, Tông Triển Bạch đứng ở đầu xe đợi cô “Nhà hàng Trung này không tệ đâu.” Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, ánh mắt cũng không dám rơi trên người anh. Dường như lại nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên “Bữa này tôi mời.” Tông Triển Bạch đi tới, cánh tay đặt trên vai cô, học theo tư thế của cô, ám muội mà nói “Chỉ một bữa cơm cũng muốn tống cổ tôi đi sao?” Hơi thở khi anh nói chuyện, thổi bay mái tóc bên tai của cô. Giống như là đang trêu ghẹo. Lâm Tử Lạp khẽ nghiêng mặt qua, trong lòng hối hận. Nếu như sớm biết kết quả, cô tuyệt đối sẽ không vì báo thù Hà Khiếu Ninh mà đi chọc vào anh đâu. Cô có chút cảm giác như mình tự lấy đá đập vào chân của mình vậy. Đã chọc Hà Khiếu Ninh tức điên không nhẹ. Nhưng bản thân cô thì sao? Đến độ bị anh trêu ghẹo. “Mượn danh nghĩa của anh mà thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tử Lạp hạ vai xuống, không có chỗ chống đỡ, Tông Triển Bạch không thể không đặt cánh tay xuống. “Đi thôi.” Lâm Tử Lạp sải bước đi vào trong trước. Cô phát hiện mình ở trước mặt của Tông Triển Bạch, luôn là ở bên bị động. Cô không thể mãi như vậy được. Nếu không bị anh bám mãi chuyện này, thì đừng hòng xong. Cô cần phải cướp lại quyền chủ động. “...” Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đó, sờ sờ vào môi, mỉm cười. Đi vào nhà hàng, Lâm Tử Lạp chọn một chỗ sát cửa sổ, ngồi xuống. Tông Triển Bạch không nhanh không chậm mà đi vào, ngồi ở đối diện Lâm Tử Lạp. Nhân viên phục vụ đưa menu tới. Lâm Tử Lạp nhận lấy rồi đưa cho Tông Triển Bạch “Tôi chưa đến đây qua, không biết có món gì đặc sản, anh chọn đi.” Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, biết cô có chủ ý gì, nhưng không có vạch trần, mà nhận lấy menu, chọn vài món đặc sản ở đây, rồi gấp menu lại “Cứ vậy đã.” Nhân viên phục vụ nhận lấy menu “Dạ được, xin đợi một lúc, sẽ lên món nhanh nhất có thể cho ngài.” Nhân viên phục vụ lui xuống. Sau đó trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Triển Bạch một tay đỡ trán, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp bị nhìn đến mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ mặt “Trên mặt tôi có thứ gì sao?” “Không có.” “Vậy anh nhìn cái gì?” “Đẹp.” “...” Lâm Tử Lạp né ánh mắt anh “Xàm.” Không bao lâu, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Quả thực là đồ ăn đặc sản, những món ăn mà Lâm Tử Lạp chưa ăn qua, nhìn rất ngon mắt, không biết mùi vị thế nào. Tông Triển Bạch múc cho cô một chén canh “Nếm thử cái này đi.” Không nhìn thấy trong canh có nguyên liệu gì, chỉ là màu trắng đặc sệt, ngửi có mùi hương thanh thanh. Vốn dĩ muốn đi ăn cùng với Tạ Na, kết quả gặp phải Hà Khiếu Ninh, lỡ đi không ít thời gian, lúc này bụng cô thật sự rất đói rồi. Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương của canh, rất là muốn ăn. Cô múc một muỗng bỏ vào miệng mình, rất tươi, cảm giác rất trơn. “Ngon không.” Tông Triển Bạch nhìn biểu cảm của cô. Lâm Tử Lạp gật gật đầu “Ngon.” Mùi vị quả thực không tồi. “Còn cái này nữa.” Tông Triển Bạch gắp một miếng chả tôm đặt vào đĩa của cô. Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống, uống canh. Cô không thích ứng được lòng tốt và sự quan tâm của Tông Triển Bạch. Cô mất đi sự thèm ăn. Nội tâm băn khoăn. “Tại sao lại huỷ hôn?” Thật sự như Dục Tú nói, vì cô sao? Tông Triển Bạch uống ngụm nước “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh “Tôi muốn biết.” Tông Triển Bạch chậm rãi đặt ly nước xuống, nhìn cô một cái “Không hợp thì huỷ thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?” Có mong đợi thì sẽ có thất vọng. Quả nhiên. Sao có thể là vì cô chứ? Cô cười tự giễu một cái. Cười sự si tâm hoang tưởng của mình. Cười, rõ ràng biết là không thể, còn muốn trông đợi nữa chứ. “Cô Hà ở bên anh Tông lâu như vậy rồi, nói vứt bỏ là vứt bỏ, thật là vô tình.” Tông Triển Bạch nhai chả tôm trong miệng, từng chút từng chút, anh đặt đũa xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó. Qua một hồi, anh mới chậm rãi mở miệng hỏi “Em mới gọi tôi là gì?” “Anh Tông.” Lâm Tử Lạp gần như là theo bản năng mà trả lời. Anh nghiêm túc mà đánh giá “Tôi không thích cái xưng hô này.” “Vậy, Tổng giám đốc Tông?” Lâm Tử Lạp đổi một cái khác. “Cũng không được.” “...” Anh lại gắp một miếng chả tôm như ngọc trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khoé môi khẽ nhúc nhích “Tôi cảm thấy, vẫn là cái xưng hô ông xã nghe thuận tai nhất.”
Mê Vợ Không Lối Về CHƯƠNG 90 NỢ NHÂN TÌNH, ĐỀN BẰNG CƠ THỂ Tông Triển Bạch sáp cơ thể đến gần, cô bất giác mà xê xích ra sau, đằng sau là lưng ghế không có nhiều không gian cho cô. Rất nhanh thì lồng ngực vững chắc của anh đã đè lên người của cô, gần như là kín kẽ, toàn thân cứng nhắc không dám nhúc nhích. Tông Triển Bạch vén một lọn tóc qua tai của cô, khoé môi sáp gần đến bờ má của cô, ngữ khí trầm thấp, mang tiếng ngân nga mà nói “Lợi dụng tôi xong, liền muốn đi, không cần cho thù lao sao?” “…” Lúc này, Lâm Tử Lạp có chút hối hận đã lợi dụng Tông Triển Bạch đi báo thù Hà Khiếu Ninh rồi. Tông Triển Bạch khẽ xê cơ thể ra một chút, cài dây an toàn cho cô, cả quá trình, Lâm Tử Lạp không dám phản kháng nữa. Bởi vì đích thực là cô đã lợi dụng anh. Tông Triển Bạch thu người lại, khởi động xe, lái xe rời khỏi chỗ này. Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ, trong lòng trầm tư một hồi, mới mở miệng nói “Hồi nãy đã lợi dụng anh mà chưa có sự đồng ý của anh, là sự đường đột của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?” “…” Tông Triển Bạch rất muốn gào với cô một tiếng, anh rất thiếu tiền sao? cập nhật nhanh nhất.“Tôi không cần tiền.” Lâm Tử Lạp không điềm tĩnh nữa “Vậy anh muốn thù lao gì?” Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thẳng thừng, đôi con ngươi màu đen mang theo sắc màu ôn nhu, còn có thêm vài phần trầm tư “Hay là, nợ nhân tình, lấy cơ thể trả đi?” “…” Lâm Tử Lạp bây giờ chỉ có một suy nghĩ, mau mau rời khỏi anh. Trước đây sao cô không phát hiện, anh—không biết xấu hổ như vậy chứ. Là lưu manh sao? Tông Triển Bạch cười, ánh mắt liếc qua khoé mắt cô “Có phải đang mắng tôi trong lòng không?” Sắc mặt Lâm Tử Lạp chợt căng cứng lại, hồi nãy cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi sao? Anh nghe thấy rồi ư? Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng giải thích “Không, không có mắng anh.” Tông Triển Bạch nhếch khoé môi lên, không có trả lời. Lâm Tử Lạp chột dạ, cẩn thận dè dặt mà dời chủ đề “Chúng ta đi đâu?” “Tôi đói.” Anh nhìn về phía trước. “…” Khắp người Lâm Tử Lạp đổ đầy mồ hôi, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Cứ cảm thấy mình có nói gì, cũng đều sẽ bị anh xuyên tạc. “Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái. Cứ cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, mà sau đó anh giống như là hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng “Không có ăn em, ăn cơm.”Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenfull “…” Mặt của Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng lên, hồi nãy cô nghĩ bậy rồi. Nghĩ bậy thì cũng thôi đi. Còn bị người ta nhìn ra nữa. Mất mặt, mất đến Thái Bình Dương rồi. Cô cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bờ má ửng hồng của cô, khoé môi cong lên. Rất nhanh anh đã ngừng xe ở cửa một nhà hàng. Lâm Tử Lạp thông qua cửa sổ xe nhìn một cái, một nhà hàng Trung. Cô cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống, Tông Triển Bạch đứng ở đầu xe đợi cô “Nhà hàng Trung này không tệ đâu.” Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, ánh mắt cũng không dám rơi trên người anh. Dường như lại nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên “Bữa này tôi mời.” Tông Triển Bạch đi tới, cánh tay đặt trên vai cô, học theo tư thế của cô, ám muội mà nói “Chỉ một bữa cơm cũng muốn tống cổ tôi đi sao?” Hơi thở khi anh nói chuyện, thổi bay mái tóc bên tai của cô. Giống như là đang trêu ghẹo. Lâm Tử Lạp khẽ nghiêng mặt qua, trong lòng hối hận. Nếu như sớm biết kết quả, cô tuyệt đối sẽ không vì báo thù Hà Khiếu Ninh mà đi chọc vào anh đâu. Cô có chút cảm giác như mình tự lấy đá đập vào chân của mình vậy. Đã chọc Hà Khiếu Ninh tức điên không đang đọc tại truyenfull Nhưng bản thân cô thì sao? Đến độ bị anh trêu ghẹo. “Mượn danh nghĩa của anh mà thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tử Lạp hạ vai xuống, không có chỗ chống đỡ, Tông Triển Bạch không thể không đặt cánh tay xuống. “Đi thôi.” Lâm Tử Lạp sải bước đi vào trong trước. Cô phát hiện mình ở trước mặt của Tông Triển Bạch, luôn là ở bên bị động. Nhớ quay lại đọc tiếp tại để ủng hộ chúng mình không thể mãi như vậy được. Nếu không bị anh bám mãi chuyện này, thì đừng hòng xong. Cô cần phải cướp lại quyền chủ động. “…” Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đó, sờ sờ vào môi, mỉm cười. Đi vào nhà hàng, Lâm Tử Lạp chọn một chỗ sát cửa sổ, ngồi xuống. Tông Triển Bạch không nhanh không chậm mà đi vào, ngồi ở đối diện Lâm Tử Lạp. Nhân viên phục vụ đưa menu tới. Lâm Tử Lạp nhận lấy rồi đưa cho Tông Triển Bạch “Tôi chưa đến đây qua, không biết có món gì đặc sản, anh chọn đi.” Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, biết cô có chủ ý gì, nhưng không có vạch trần, mà nhận lấy menu, chọn vài món đặc sản ở đây, rồi gấp menu lại “Cứ vậy đã.” Nhân viên phục vụ nhận lấy menu “Dạ được, xin đợi một lúc, sẽ lên món nhanh nhất có thể cho ngài.” Nhân viên phục vụ lui xuống. Sau đó trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Triển Bạch một tay đỡ trán, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp bị nhìn đến mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ mặt “Trên mặt tôi có thứ gì sao?” “Không có.” “Vậy anh nhìn cái gì?” “Đẹp.” “…” Lâm Tử Lạp né ánh mắt anh “Xàm.” Không bao lâu, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Quả thực là đồ ăn đặc sản, những món ăn mà Lâm Tử Lạp chưa ăn qua, nhìn rất ngon mắt, không biết mùi vị thế nào. Tông Triển Bạch múc cho cô một chén canh “Nếm thử cái này đi.” Không nhìn thấy trong canh có nguyên liệu gì, chỉ là màu trắng đặc sệt, ngửi có mùi hương thanh thanh. Vốn dĩ muốn đi ăn cùng với Tạ Na, kết quả gặp phải Hà Khiếu Ninh, lỡ đi không ít thời gian, lúc này bụng cô thật sự rất đói rồi. Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương của canh, rất là muốn ăn. Cô múc một muỗng bỏ vào miệng mình, rất tươi, cảm giác rất trơn. “Ngon không.” Tông Triển Bạch nhìn biểu cảm của cô. Lâm Tử Lạp gật gật đầu “Ngon.” Mùi vị quả thực không tồi. “Còn cái này nữa.” Tông Triển Bạch gắp một miếng chả tôm đặt vào đĩa của cô. Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống, uống canh. Cô không thích ứng được lòng tốt và sự quan tâm của Tông Triển Bạch. Cô mất đi sự thèm truyenfull nhé, chúc luôn vui! Nội tâm băn khoăn. “Tại sao lại huỷ hôn?” Thật sự như Dục Tú nói, vì cô sao? Tông Triển Bạch uống ngụm nước “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh “Tôi muốn biết.” Tông Triển Bạch chậm rãi đặt ly nước xuống, nhìn cô một cái “Không hợp thì huỷ thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?” Có mong đợi thì sẽ có thất vọng. Quả nhiên. ********** truyenfull xin giới thiệu tới bạn đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc ********** Sao có thể là vì cô chứ? Cô cười tự giễu một cái. Cười sự si tâm hoang tưởng của mình. Cười, rõ ràng biết là không thể, còn muốn trông đợi nữa chứ. “Cô Hà ở bên anh Tông lâu như vậy rồi, nói vứt bỏ là vứt bỏ, thật là vô tình.” Tông Triển Bạch nhai chả tôm trong miệng, từng chút từng chút, anh đặt đũa xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó. Qua một hồi, anh mới chậm rãi mở miệng hỏi “Em mới gọi tôi là gì?” “Anh Tông.” Lâm Tử Lạp gần như là theo bản năng mà trả lời. Anh nghiêm túc mà đánh giá “Tôi không thích cái xưng hô này.” “Vậy, Tổng giám đốc Tông?” Lâm Tử Lạp đổi một cái khác. “Cũng không được.” “…” Anh lại gắp một miếng chả tôm như ngọc trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khoé môi khẽ nhúc nhích “Tôi cảm thấy, vẫn là cái xưng hô ông xã nghe thuận tai nhất.”
“Tôi có thứ này muốn đưa cho anh, tôi gửi tới công ty hay là anh tới lấy?” Tiếng Tần Nhã truyền ra tới bây giờ Tần Nhã cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại muốn Tô Trạm xuất hiện đưa hai đứa trẻ không biết tại sao anh lại đi Bạch Thành.“Đồ gì?” Tông Cảnh Hạo nhìn qua ngoài cửa, theo như định vị của Trình ɖu͙ƈ Ôn phía trước càng đi càng không giống nơi có bệnh viện.“Là một phát chuyển nhanh, người nhận là Lâm Tân Ngôn, nhưng bên trêи không có tên và địa chỉ người gửi, sau khi chị Lâm xem xong thì bảo tôi giao cho anh, bên trong có gì tôi cũng không biết.” Vừa nói xong, cô lại giải thích thêm “Đột nhiên anh bảo Tô Trạm tới dẫn hai đứa trẻ đi, tôi nghĩ chị ấy đã phát hiện ra.”Tông Cảnh Hạo biết Tô Trạm đột nhiên xuất hiện ở nơi ở của cô, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra, theo như tin tức Thẩm Bồi Xuyên vụ án của Văn Khuynh mấy ngày nữa sẽ có kết vậy anh nghĩ, đợi khi từ Bạch Thành trở về, vụ án của Văn Khuynh chắc cũng đã được xử xong.“Cứ để ở chỗ cô, sau khi tôi về, cô hãy đưa cho tôi.”Anh cũng chỉ đi Bạch Thành một khaonrg thời gian, thăm Tông Khải Phong xong còn phải quay về, bây giờ anh không ở thành phố B, cũng không cần gửi ở công ty.“Vậy được, sau khi anh về thì liên hệ với tôi.”“Chỗ này sẽ có bệnh viện sao?” Tô Trạm lái xe ở phía trước nhìn về phía sau một lát “Nói này hơi quen đó.”Bên kia đầu dây, Tần Nhã nghe thấy tiếng của Tô Trạm nên nói một câu “Tôi cúp máy đây” rồi ngắt điện Cảnh Hạo cất điện thoại đi, anh sớm đã phát hiện ra nơi này rất giống với nơi lần trước Lâm Tân Ngôn học làm sợi Hương Vân với Trình ɖu͙ƈ Ôn.“Cứ đi theo địa chỉ đi.” Chắc Tông Khải Phong không hề ở bệnh đi dọc theo con đường xi măng, rất nhanh đã nhìn thấy một ngôi nhà diện tích rộng, những ngôi nhà với kiến trúc đặc trưng của tứ hợp viện.“Đây là đâu?” Tô Trạm thắc mắc.“Đây là nhà của bà nội.” Tông Ngôn Thần nói, lần trước Lâm Tân Ngôn đưa cậu và em gái tới đây nên cậu mới Trạm quay qua nhìn cậu rồi lại nhìn Tông Cảnh Hạo. Rõ ràng bà nội mà cậu nói là Trình ɖu͙ƈ Tú, vậy thì đây là nhà họ cảm của Tông Cảnh Hạo cũng không mấy kϊƈɦ động, cho dù có cũng nén lại trong lòng không hề để lộ ra ngoài mặt. Xe dừng trước nhà, anh đẩy cửa xe xuống, được về thăm chốn cũ, hai đứa trẻ không nén nổi vui mừng cũng xuống theo.“Ông nội ở trong sao?” Tông Ngôn Hi hỏi.“Chắc là vậy.” Tông Khải Phong tới Bạch Thành, nơi có thể dừng chân cũng chỉ có nhà họ Trình này, Trình ɖu͙ƈ Ôn từ trong nhà đi ra, thấy hai đứa trẻ cũng tới, bước chân cũng nhanh hơn “Ô, hai đứa cũng tới rồi.”“Chúng cháu tới thăm ông nội.” Hai đứa nhỏ đồng thanh.“Tốt, tốt, tốt.” Trình ɖu͙ƈ Ôn vội vàng nói tốt, nhìn ông vui biết đây mọi chuyện sáng tỏ, Tông Cảnh Hạo có thể đưa con tới thăm nhà họ Trình, trong lòng ông có thể không kϊƈɦ động sao?Ông vui mừng khôn tả ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo nhưng lại nhận ra anh không cùng tâm trạng với ông, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngày không giữ được nụ cười nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông lại vẫn cười “Vào nhau cả đi.”Bước lên bậc thềm, bước qua ngưỡng cửa bước vào sân, Tô Trạm nhìn xung quanh thở dài một nhìn ngôi nhà này cũng có thể thấy nhà họ Trình cũng là một dòng họ lớn, có gia thế, kiểu xây dựng này giống như truyền đăng tổ tiên hơn, bây giờ ít có ngôi nhà nào giữ được công trình tốt như vậy với diện tích lớn.“Wow, chiếc xích đu lớn của con vẫn còn.” Sau khi vào trong nhà, Tông Ngôn Hi buông tay ba ra, chạy tới chiếc xích đu phía dưới Cảnh Hạo nhìn con gái nghĩ thầm, lần trước tới Bạch Thành, Lâm Tân Ngôn lấy cớ đưa chúng ra ngoài chắc là tới đây, tới đây cô cũng biết được tất cả bí mật.“Ba cháu ở phòng kia, ông ấy đang đợi cháu, ông ấy muốn gặp cháu, sợ cháu không tới nên mới nói là bị bệnh nằm viện.” Trình ɖu͙ƈ Ôn giải Cảnh Hạo phát hiện ra đây không giống đường tới bệnh viện đã đoán ra rồi, anh lạnh lùng ừm “Tô Trạm, cậu trông hai đứa nhỏ.”“Yên tâm, bác ở đây rồi.” Trình ɖu͙ƈ Ôn vội vàng nói, đây là nhà họ Trình, họ tới đây ông có trách nhiệm phải chăm phải Tông Cảnh Hạo không tin tưởng ông mà chưa từng tiếp xúc với ông, không có tình cảm nên vẫn thiên về Tô Trạm Trạm gật đầu “Anh vào trong đi.”Anh ừm một tiếng. Trình ɖu͙ƈ Ôn hơi thất vọng, khẽ thở dài, Tô Trạm thay anh giải thích “Tính của anh ta là vậy, ông đừng để ý.”“Cậu ngồi đi.” Trình ɖu͙ƈ Ôn không tiếp lời, dưới gốc cây, ông đặt một chiếc ghế đan bằng liễu gai và một chiếc bàn với một chiếc cốc uống nước từ ấm đun nước, ông rót một cốc nước cho Tô Trạm “Đi đường mệt rồi chứ.”Tô Trạm nói vẫn Cảnh Hạo bước vào gian phòng. Đồ đạc trong nhà trông giống phòng của một cô gái nhỏ vậy. Trước cửa sổ, Tông Khải Phong đắp một chiếc chăn mỏng nằm trêи ghế xoay. Mái tóc đen khi trẻ của ông giống như tuyết đầu mùa đông. Đầu tóc bạc phơ, những nếp nhăn trêи khuôn mặt ông như in hằn sóng gió của quá khứ.“Con tới rồi.” Tông Khải Phong không quay đầu Cảnh Hạo chưa đáp lại chỉ từ từ đi tới, ông gọi anh tới chắc có chuyện muốn này, anh muốn làm thính giả đứng trước cửa sổ nhìn ra rừng cây ngoài cửa sổ, mùa này cây cối xanh tươi, tán lá tươi tốt, che phủ một vùng rộng lớn bóng râm, lốm đốm ánh sáng cùng bóng tối rơi xuống đất.“Chắc con cũng biết đây là đâu rồi.” Tông Khải Phong chưa từng ngẩng lên nhìn, hai mắt rủ xuống than thở “Cả đời này, ba làm rất nhiều chuyện hối hận.”“Ba hy vọng con đừng đi theo vế xe đổ của ba, đến khi mất đi mới hối hận.” Giọng ông trầm lặng, vô cùng thê đời này của ông, nếu như phân tích kỹ sẽ thấy như một chuyện cười, nhìn như không có lỗi với ai nhưng vì ông không đủ quyết đoán chuyện không nên tới mới xảy như lúc đầu ông biết rõ Văn Nhàn đã có người trong lòng mà quả quyết từ chối cuộc hôn nhân đó, sẽ không có tất cả những chuyện sau này.“Ban đầu bà ấy gả cho ba đều là vì con, hơn hai mươi năm này chúng ta nhìn như vợ chồng hạnh phúc nhưng ba không biết bà ấy từng yêu ba.”Dù gì trước đó bà ấy đã có tình cảm với Bạch Hồng Phi, lại là tình đầu, cả đời Bạch Hồng Phi không lấy vợ, tình cảm ấy không hề thay đổi, nếu không phải có người xen vào, có lẽ họ đã sống hạnh phúc tới vì biết bà ấy có mối tình đầu với Bạch Hồng Phi, nên cho dù có chung sống dưới một mái nhà, ba cũng luôn giữ trong lòng. Tới khi hiểu rõ cảm xúc của mình, ba cũng chưa từng thổ lổ với Trình ɖu͙ƈ khi bà ấy ra đi, ba mới hối hận đã không không hy vọng con trai mình sẽ vì chuyện đời trước mà làm ra chuyện có lỗi với bản tha thiết nói “Ba nghĩ, với tình yêu bà ấy dành cho con, bà ấy nhất định muốn con hạnh phúc chứ không muốn con vì báo thù mà làm hại người mình yêu, con không phải trerc ôn, chắc chắn con hiểu rõ trái tim mình.”“Ba cũng từng muốn ngăn cản, vốn mốn con và cô chủ nhà họ Hà kết hôn để sau này biết được mọi chuyện...chưa từng nghĩ, cứ mãi như vậy, cuối cùng cũng không tránh được, có lẽ là duyên phận, tránh cũng tránh không được.”
Cô đi tới cầm lên, hiển thị trêи màn hình là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện tới, nụ cười trêи mặt cô từ từ đông cứng lại trêи khóe môi, cô nhìn thoáng qua con trai “Đừng điên cuồng quá, vừa tắm xong, toát mồ hôi sẽ không thoải mái.”“Con biết rồi ạ.” Lâm Hi Thần vội vàng đáp lại cô một bên ngoài trở về, Tông Cảnh Hạo trở nên rất kỳ Tân Ngôn không biết tại sao lại như vậy. Lúc tắm cho hai đứa trẻ, điện thoại của hắn vang lên, là Quan Kình gọi tới, có thể là chuyện công việc, bởi vì hắn nhận điện thoại xong là mở máy tính, ngồi xuống, không đứng dậy nhận điện thoại, chưa đợi bên kia nói gì, cô đã nói trước “Anh đợi một chút.”Bên kia, Thẩm Bồi Xuyên đáp lại một tiếng được’.Lâm Tân Ngôn đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống phòng tắm, cô đi tới cửa quay đầu thoáng nhìn lại, hai đứa trẻ vẫn còn đang chơi đùa, Tông Cảnh Hạo còn đang chìm đắm trong công việc, ngón tay thon dài không ngừng gõ bàn phím, hoàn toàn không phát hiện ra Lâm Tân Ngôn muốn đi ra Tân Ngôn nắm chặt điện thoại, quay người ra khỏi phòng, cô đóng cửa khoảnh khắc cửa đóng lại, bàn tay đang gõ phím của Tông Cảnh Hạo, ngừng đầu nhìn về cánh cửa phòng đã đóng, ánh mắt thâm thúy gợn sóng không Tân Ngôn đi đến cuối hành lang, cô quan sát thành phố không nhộn nhịp này, cảnh đêm lưa thưa ánh đèn nê-ông, cô không biết Thẩm Bồi Xuyên sẽ cho cô tin tức như thế cô biết, sớm muộn cô cũng sẽ phải đối cụp mi mắt xuống “Anh nói đi.”“Bà không có chuyện gì, cô không cần lo lắng, Tô Trạm cũng không phải là người không rõ ràng, chuyện này cậu ta sẽ không để trong lòng, càng không trách cô. Hà Thụy Trạch cũng cứu được rồi, không chết được, cô đừng lo.”Lâm Tân Ngôn thở phào một hơi, cũng may bà không có chuyện gì, Hà Thụy Trạch cũng không Thụy Trạch có tội, bọn họ cũng không thể tự xử được.“Tôi thấy rất lạ.” Bỗng nhiên Thẩm Bồi Xuyên nói một câu.“Lạ cái gì?” Lâm Tân Ngôn hỏi.“Tôi thấy lạ, Cảnh Hạo muốn hắn ta chết hay là không muốn hắn ta chết? Hắn cùng nhận huấn luyện với tôi, bởi vì nguyên nhân gia đình hắn mới không ở lại. Tôi biết khả năng bắn súng của hắn, nếu hắn muốn Hà Thụy Trạch chết thì sẽ không bắn lệch hai xen-ti-mét, nếu không muốn hắn chết thì sao lại bắn vào vị trí gần tim như vậy chứ?”Lâm Tân Ngôn không biết.“Không có gì, tôi cúp điện thoại đây.” Thẩm Bồi Xuyên Tân Ngôn khẽ ừ một nắm chặt điện thoại di động đứng trước cửa sổ sát đất, đang suy nghĩ câu nói của Thẩm Bồi Xuyên lúc nãy. Cô hiểu rõ ý của Thẩm Bồi Xuyên, nếu Tông Cảnh Hạo muốn Hà Thụy Trạch chết, phát súng kia là có thể mất mạng rồi. Lúc ấy hắn có tâm tư gì?Cô không nghĩ ra, cô không đoán được tâm tư Tông Cảnh đôi khi cảm thấy mình rất hiểu rõ hắn, có đôi khi lại cảm thấy mình không quen hắn một chút nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu đã trông thấy Tông Cảnh Hạo đứng ở hành lang, âu phục trêи người hắn xuất hiện nếp nhăn vì ngồi quá lâu, nhưng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của hắn, ngược lại còn tăng thêm mấy phần quyến rũ của người đàn ông trưởng Tân Ngôn không biết làm sao trái tim lại trĩu nặng như tảng đá.“Ai gọi tới thế?” Từ nét mặt tới ngôn ngữ của hắn đều rất lạnh nhạt, như thể đang hỏi một người xa Tân Ngôn nhíu mày, đáp “Thẩm Bồi Xuyên, anh ta nói với em là bà không có chuyện gì, Hà Thụy Trạch cũng không chết.”Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó quay người.“Tông Cảnh Hạo.”Lâm Tân Ngôn gọi hắn dừng bước, không quay đầu lại, không hỏi cô có chuyện gì, chỉ đang chờ cô mở Tân Ngôn nắm chặt hai tay “Em nghe Thẩm Bồi Xuyên nói khả năng bắn súng của anh rất tốt, anh có năng lực để hắn mất mạng chỉ với một phát súng, vì sao…”“Sơ xuất, anh muốn hắn chết.” Nhẹ nhàng giải thực là khả năng bắn súng của hắn rất tốt, chỉ là, lúc ấy hắn thấy Hà Thụy Trạch bóp Lâm Tân Ngôn, hắn hoảng loạn nên lệch hai Tân Ngôn nhìn bóng lưng hắn, từ từ đi qua “Anh không vui sao? Có phải em khiến anh tức giận không?”Tông Cảnh Hạo cụp mắt xuống, hai hàng mi dày rậm che khuất tâm tình của hắn, trầm mặc mãi “Không có.”“Vậy vì sao anh…”“Anh giận chính mình.”Không đợi Lâm Tân Ngôn nói hết, hắn đã chặn lời Tân Ngôn đi đến trước mặt hắn, hai tay vòng lên eo hắn, ngửa đầu, ra vẻ nhẹ nhõm nói “Anh có khuynh hướng tự ngược đãi à, giận chính mình?”Lông mi của hắn run lên, nhìn chằm chằm đôi mắt thanh tịnh của cô, cười tự giễu “Anh chưa từng chật vật như thế bao giờ.”Không hiểu sao trái tim Lâm Tân Ngôn run lên, cô cảm nhận được sự mất mát của Tông Cảnh khỏi ôm chặt hắn, dán chặt khuôn mặt lên lồng ngực hắn, Tông Cảnh Hạo như thế này khiến cô bất an và sợ hãi, không biết an ủi hắn thế nào, không biết tại sao hắn lại có tâm trạng như vậy. “Là vì em khiến anh cảm thấy mình chật vật sao?” Cô có chút bối rối, không biết làm môi Tông Cảnh Hạo khẽ Thụy Trạch nói một câu khiến hắn để tâm, Lâm Tân Ngôn ở bên hắn chỉ là vì hai đứa trẻ, bởi vì hắn vẫn luôn biết Lâm Tân Ngôn đột nhiên chấp nhận mình là do nguyên nhân bên vẫn luôn lơ đi, không để nhưng khi nghe người khác nói đến, trong lòng hắn cảm thấy khó đến cái tuổi này, hắn chưa bao giờ có cảm giác thất bại như như hiện tại, Lâm Tân Ngôn chủ động, hắn sẽ nghĩ có phải cô chỉ vì hai đứa trẻ nên mới miễn cưỡng bản thân?Lâm Tân Ngôn không thể thích ứng với hắn như thế này, quen hắn dây dưa, thân mật rồi, xa cách như thế khiến cô rất sợ hãi.“Anh sao vậy, nói với em đi, được chứ?” Cô ôm lấy cổ hắn, nhìn thấy bản thân bất an trong con mắt hắn.“Em nói xem, một người sẽ vì con của mình mà làm chuyện chính mình không thích làm ư?”Lúc đầu, Lâm Tân Ngôn sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp ý trong những lời nói này của hắn.“Anh để tâm đến lời của hắn ta à?”Hắn trầm mặc không nói, tựa như ngầm thừa Tân Ngôn rất nghiêm túc, nói “Không phải.”“Em cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thực là em có hảo cảm với anh thật, hơi thích anh.” Lời này của cô là thật, không muốn lừa dối hắn, cũng không muốn lừa gạt chính bản thân mình “Nếu như anh hỏi em thích bao nhiêu, yêu ngần nào, em không biết, chí ít là đã quen với việc anh ở bên em, sống chung với nhau như vợ chồng bình thường.”Con ngươi ảm đạm của Tông Cảnh Hạo đột nhiên sáng rực lên “Thật à.”Lâm Tân Ngôn cố tình lạnh nhạt “Giả đấy.” Nói xong rồi buông tay rời Cảnh Hạo túm lấy cổ tay cô, trở tay đẩy lại, ép người lên bức tường hành lang, một tay hắn chống lên tường “Không được, lời nói ra như bát nước đổ đi, anh không cho phép em chơi xấu.”“Anh dựa vào đâu mà không cho phép?” Lâm Tân Ngôn ngửa đầu, bộ dáng nho nhỏ kiêu ngạo ghê gớm.“Ừm…” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, đột nhiên mập mờ, hắn cười khẽ “Bởi vì em là vợ của anh.”Lời vừa dứt, nụ hôn cũng rơi lên cánh môi Tân Ngôn bất hôn của hắn lướt xuống, lướt qua cái cổ tinh tế của cô, cuối cùng hôn lên xương quai xanh, khẽ ngậm khẽ cắn, cũng không làm đau cô, mơ hồ nói “Em không yêu cũng không sao, anh sẽ khiến em yêu anh.”
Một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em" Đánh giá của khán giả Thanh Phuong Dài là do viết tới tình cảm của cả đời con cái nữa á. Đọc tới ba mẹ thôi. Tới đời con thì ngưng cũng thấy cuộc đời của cô con gái Lâm Huệ Tinh/Lâm Nhụy Hi tầm gần chương 90-100 bên dịch đổi tên Tông Ngôn Hi => sau này theo họ ba đổi tên khá là cưới ng đầu thì ko hạnh phúc, nhiều biến cố, cưới ng sau đc yêu thương hết mình thì chương cuối cùng a ta chết khi làm nhiệm vụ, lúc đó cô có thai mấy tháng. HaizzzzLê Yến lúc làm nhiệm vụ bị thương mắt. Được 1 cô gái nông thôn làm đông t cứu rồi y nhau. Lúc gđ tìm được thì đưa về nhưng Trần Thi Hàm ns cô gái này nhà nghèo mồ côi k hợp nên cho tiền đuổi đi. Cô gái k lấy tiền bỏ đi. Sau về NT bận Trình Dục Ôn. Bà ngoại yếu nên sau đó mới đi tìm lại đk cô gái đó dẫn về và mang thai đôi. Vụ cá vs e trai. Vì có con trước nên sản nghiệp để lại e trai lo tiếp. Còn vk ck NT đi du lịch vs nhau
mê vợ không lối về chương 90