đọc hiểu tôi tự học

Nhiều người tự học xuất nhập khẩu gặp khó khăn khi tìm kiếm tài liệu xnk có rất nhiều bài viết nhưng cụ thể học như thế nào học ở đâu tốt thì không phải ai cũng biết.Trong bài viết này VinaTrain sẽ chia sẻ với bạn đọc trọn bộ tài liệu tự học xuất nhập khẩu từ a-z hoàn toàn miễn phí. Nếu bạn thấy hay hãy tải về và tự học nhé. Tôi Tự Học (67 lượt) Mua Sách Đọc Sách Giáo dục thường tập trung vào nội dung bạn cần học, chẳng hạn như môn đại số, hay các nguyên tố trong bảng tuần hoàn hóa học, hoặc làm thế nào để chia động từ. Tuy nhiên nếu học được cách học hiệu quả có thể cũng sẽ quan trọng không kém vì nó sẽ đem lại ích lợi cả đời cho người học. tự học : Mùa hè đã đến nhưng vì để góp phần vào việc phòng chống dịch Covids, chúng ta nên hạn chế đi du lịch vào thời điểm này, chủ động ở nhà, hạn chế Cha tôi có năm con trai, tôi là thứ ba. Năm mười bốn tuổi, tôi đến Cambridge theo học trường Emanuel. Ba năm trời, tôi học chăm chỉ. Chẳng may, số tiền nuôi tôi ăn học tuy chẳng đáng là bao, nhưng số tiền ấy cũng đã trở thành một gánh nặng cho gia đình vốn nghèo túng. Khi hoàn thành 4 năm đại học, tôi tìm việc làm cho công ty thuốc trừ sâu ở Sài Gòn. Hơi trái ngược với điều tôi mong muốn chút xíu rồi, vì tôi muốn tự do kinh doanh lắm. Nhưng vì cuộc sống tự lập tôi đã định trước nên đi làm kiếm tiền và học hỏi trước đã. Site De Rencontre Avec Les Blancs. Tác giảThu Giang – Nguyễn Duy CầnThể loạiSách rèn luyện bản thân, sách về học tậpSố dungSách “Tôi tự học” của tác giả Nguyễn Duy Cần đề cập đến khái niệm, mục đích của học vấn đối với con người đồng thời nêu lên một số phương pháp học tập đúng đắn và hiệu quả. Tác giả cho rằng giá trị của học vấn nằm ở sự lĩnh hội và mở mang tri thức của con người chứ không đơn thuần thể hiện trên bằng cấp. Trong xã hội ngày nay, không ít người quên đi ý nghĩa đích thực của học vấn, biến việc học của mình thành công cụ để kiếm tiền nhưng thực ra nó chỉ là phương tiện để đưa con người đến thành công mà thôi. Bởi vì học không phải để lấy bằng mà học còn để “biết mình” và để “đối nhân xử thế”.Cuốn sách này tuy đã được xuất bản từ rất lâu nhưng giá trị của sách vẫn còn nguyên vẹn. Những tư tưởng, chủ đề của sách vẫn phù hợp và có thể áp dụng trong đời sống hiện nay. Thiết nghĩ, cuốn sách này rất cần cho mọi đối tượng bạn đọc vì không có giới hạn nào cho việc truy tầm kiến thức, việc học là sự nghiệp lâu dài của mỗi con người. Đặc biệt, cuốn sách là một tài liệu quý để các bạn học sinh – sinh viên tham khảo, tổ chức lại việc học của mình một cách hợp lý và khoa học. Các bậc phụ huynh cũng cần tham khảo sách này để định hướng và tư vấn cho con em mình trong quá trình học loạiTôi Tự Học có mặt trongReviewNga Nguyễn - - Review on TikiBàn Về Tự HọcNội dung của cuốn sách này dành cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người trẻ khả năng tự học của bản thân, Nếu nói tới cuốn sách này mình sẽ dành cho nó 3 từ không, Cuốn sách không dành đọc để giải trí. Cuốn sach không dành để đọc 1 lần và cuốn sách không dễ đọc. Không đọc để giải trí vì ngay từ đầu tác giả đã bàn thẳng vấn đề là một cuốn sách hay là một cuốn sách để làm người đọc tự suy nghĩ. Đọc sách nhiều không có nghĩa là tự học, vì đọc sách có nhiều loại là đọc giải trí và đọc để tiếp thu kiến thức, và cuốn sách này dùng để tiếp thu kiến thức, Cuốn sách này không để đọc một lần vì nó khó đọc và có những bài học thâm thúy nếu đọc 1 lần sẽ không hiểu được hết ý của tác giả. Cuốn sách này không dễ đọc bởi vì có rất nhiều từ ngữ khó hiểu và những từ ngữ xa xưa khiến cho độc giả phải bối rối. Nhưng câu nào, chữ nào ông đặt đâu đều có lý do và ý nghĩa của nó. Mình đã rút ra nhiều bài học từ cuốn sách này. nhưng người đọc phải kiên nhẫn lắm mới đọc được hết và hiểu hết tâm ý của tác giảTien Nguyen - - Review on TikiRất Bổ ÍchNếu bạn nào mong chờ quyển sách này sẽ chỉ cách tự học thế nào,mấy giờ học, mấy giờ nghỉ, học ở không gian như thế nào,… thì sẽ thất vọng. Nhưng sau khi đọc quyển sách này xong thì bạn đã có thể TỰ HỌC. Một quyển sách tuyệt vời và vô cùng bổ ích. Mặc dù đã được viết khá lâu, chưa bắt kịp được tiến bộ khoa học để phục vụ cho việc tự học nhưng nó lại truyền dạy cho ta những kinh nghiệm khá hay mà không phải dễ dàng biết được ở đâu đó. Tôi thích nhất là cách tác giả chỉ chúng ta việc đọc sách và sử dụng thời gian, thật sự rất thuyết Man - - Review on TikiCuốn Sách Hay Nhất Về Tự HọcCuốn sách đã được viết rất lâu nhưng những giá trị và bài học của nó rõ ràng là có thể áp dụng triệt để cho thế hệ trẻ bây nhiều ngộ nhận về sự học, theo đuổi kiến thức được tả giả mổ xẻ rất sâu sắc và thuyết phục, ngoài ra tác giả còn chia sẻ con đường tự học để khai sáng bản thân là một cuốn sách quý giá về tự học, làm người và phát triển bản thân cho những bạn trẻ, hãy dành thời gian của mình cho cuốn sách này, rất có thể cách nhìn nhận về mọi thứ trong cuộc sống của bạn sẽ thay đổi rất nhiều khi đọc xong - - Review on FahasaTa hãy can đảm nhìn ngay sự thật; có nhiều kẻ họ sống hết sức hạnh phúc trong sự ngu dốt và ở không của họSách của một cố tác giả – học giả còn lớn tuổi hơn ông nội mình. Ông hiểu cao, học rộng và chịu ảnh hưởng lớn bởi Pháp học và Nho học, thứ mà qua ngòi bút và lề thói viết dễ dàng cảm nhận tự học, nói về cách học như nào là đúng đắn, và đả kích nền giáo dục tạo ra “ngụy tri thức” như ngày nay. Điều này làm mình nhột không chịu được và phải vỡ ra nhiều điều… Òaaaa, dù không muốn nhưng phải công nhận rằng, mình của hiện tại đang là một sản phẩm của hệ thống lỗi ấy. Học không phải đơn giản như mình nghĩ là mình vẫn làm đấy, học là cả một nghệ thuật mà để có được thì phải rèn luyện hết sức bền bỉ và kiên tâm. ’×Sách không dễ đọc. Phải đọc đi đọc lại thì mặc may mới thấm. Ngoài ra, mình phải chọn chương đọc để đỡ chán; mà đúng ra thì phương pháp đọc là như vậy Đọc mục lục và chọn lọc nội dung hữu ích cho thức sách không nổi bật, bìa gợi cho mình cảm tưởng như quyển sách giáo khoa của anh chị từ hồi chưa cải viết review này với động cơ là chia sẻ ngay những gì nhận thấy. Còn đọc sách thì vẫn chưa xong, chắc còn phải nghiền ngẫm nhiều và chọn đọc vào khung thời gian nào đó lý tưởng hơn so với buổi chiều. Có thể sau đó mình sẽ edit lại review Anh - - Review on FahasaSách rất bổ íchMình rất thích những cuốn sách của cụ Nguyễn Duy Cần vì đọc chúng giúp mình nhận ra những thiếu sót của bản thân. Với lượng tri thức rất lớn, chúng luôn kích thích những suy ngẫm sâu sắc của mỗi cá nhân về các quan điểm nhân sinh và xã hội. Cuốn TÔI TỰ HỌC này là một cẩm nang rất tốt cho những người HAM HỌC HỎI nhưng đang gặp khó khăn trong việc xác định “lộ trình học hỏi” cho tiếc rằng nhiều tựa sách mà tác giả đưa ra trong cuốn sách đã cũ, và phần nhiều là tiếng Pháp nên gây khó khăn cho những độc giả trẻ như mình trong việc tìm kiếm để đọc thêm. Hy vọng sau này sẽ được một học giả nào đó giới thiệu lại những tựa sách đó với cái tên hiện tại để lớp trẻ có thể tiếp cận và tìm đọc dễ dàng - - Review on Fahasa5 saoĐọc sách mà tưởng như mỗi chữ, mỗi câu được viết ra là bằng những trải nghiệm quý giá của tác giả. Lời văn cô đọng, súc tích, logic đến từng chi tiết nhỏ Tôi tự học của Thu Giang – Nguyễn Duy Cần thật là một món quà. Không những bàn chuyện là tự học thế nào là đạt kết quả tốt nhất mà ta còn được biết những triết lý sâu sắc về cuộc sống của ông. Những nhận định, đúc kết của Nguyễn Duy Cần được thể hiện qua ngôn từ dạn dị, mộc mạc; nằm đọc sách mà cứ như thể có một ông lão đang ngồi thủ thỉ, chậm rãi giảng cho ta nghe về mọi chuyện liên quan đến việc tự học. Bạn sẽ hiểu rằng “thông tin sẽ là kiến thức khi bạn vận dụng nó vào cuộc sống hiệu quả còn không thì nó chỉ là bề rộng chứ không phải là bề sâu”.Đọc xong cuốn sách bạn sẽ thấy mình đã lãng phí quá nhiều điều trong cuộc sống này, bạn đã mất quá nhiều thời gian vào những việc không cần thiết và bạn cũng chưa thật sự biết tổ chức kiến của mình hiệu quả cá rằng khi đọc xong cuốn này bạn sẽ tự suy nghĩ về việc cập nhật kiến thức của mình rất nhiều và bạn sẽ thay đổi một số thói quen hư của mình nếu bạn thấy thích cuốn sách một điều nho nhỏ mà tôi không đồng ý với tác giả là tác giả quá “sính ngoại”. Trong suốt cuốn sách tác giả chỉ tư vấn đọc sách của Pháp, Anh, Trung Quốc, Mỹ. Tìm mỏi mắt mới thấy một cuốn sách của tác giả Việt Nam mà tác giả khuyên đọc. Đành rằng những quốc gia đó có nền văn hóa phát triền nhưng tinh hoa của người Việt Nam không phải là không cuốn sách mà tôi chỉ cho phép mình đọc chậm rãi, trong những lúc yên tĩnh nhất. Đọc xong khoảng mười trang là phải dừng lại “si tư” một là một cuốn sách hay!Thảo - - Review on GoodreadsXây dựng nền tảng văn hoá cho bản thânMột cuốn sách đến đúng thời điểm mình đang cần, cho mình một định hướng khi bắt đầu hành trình xây dựng nền tảng văn hoá cho bản số quan điểm tâm đắc– Học cũng như ăn’, làm sao để tiêu hoá’ những điều đã học tác giả có những chỉ dẫn rất thiết thực trong chương nói về cách đọc sách. – Học về bản thân là chánh, học về ngoại giới là phụ. – Nền tảng văn hoá đến từ óc khoa học, óc triết học và khả năng xúc đúng như cụ Thu Giang nói ở lời tựa khi lí giải tên cuốn sách – Tôi tự học’ thay vì Tự học’, một số điểm trong sách có lẽ sẽ không phù hợp cho tất cả, và người viết có thiên hướng hướng nội rất - - Review on GoodreadsCuốn sách tuy cũ nhưng nội dung không bao giờ cũNội dung cuốn sách đưa ra những cách giúp bạn có thể biết cách tự học, đặc biệt là cách nhận định một cuốn sách có đáng để đọc hay có thể giúp bạn học hay không. Bạn sẽ biết cách chọn một cuốn sách, đọc một cuốn sách thế nào và đọc trong bao lâu,… rất nhiều thứ mà một người tự học cần phải biết. Ngoài ra cuối sách còn có phụ lục những lời hay ý đẹp rất bổ ích có thể giúp bạn nhìn lại - - Review on GoodreadsKhó đọc nhưng xứng đángMột cuốn sách khô khan và khó đọc. Song, Nguyễn Duy Cần đã cho thấy một sự nghiêm khắc và rõ ràng không những đối với bản thân ông mà còn với đọc giả của ông vừa trong việc học và tự học nói riêng và vừa trong đời sống nói chung. Tuy được viết từ lâu nhưng những lời khuyên, những bài học và lượng kiến thức mà tác giả đem lại cho đến thời nay cũng còn nhiều chỗ hợp lí và đáng học theo. Đặc biệt, bố cục lại rất gọn gàng và dễ đọc. Nhưng, Tôi tự học không đem lại sự sinh động trong những thí dụ, dẫn chứng có thể là do phần lớn dùng Pháp ngữ hoặc chỉ đơn giản là do khoảng cách giữa thế hệ quá lớn. “Biết mà học, không bằng thích mà học, thích mà học không bằng vui say mà học”…Đọc thử sáchThử Tìm Một Định NghĩaA. Thế nào là người học thức?Lễ Ký có nói “Ngọc bất trác, bất thành khí; nhân bất học, bất tri lý”. Có người dịch như vầy “Ngọc chẳng mài, chẳng ra chi. Người mà chẳng học, trí tri đâu tường…”.Nhưng thế nào là “người có học”?Có kẻ đậu năm ba bằng, có người đậu cử nhân, tiến sĩ thế mà cũng còn bị người ta mắng cho là đồ “vô học”. Như thế thì “người có học” là người như thế nào? Chắc chắn, nó phải có một định nghĩa rõ ràng, nhưng thường được hiểu ngầm hơn là nói trắng có quen nhiều bạn đậu kỹ sư điện, thế mà trong nhà có máy điện nào hư, phải đi tìm những anh thợ máy điện đến sửa. Nếu ta bảo họ giảng nghĩa về điện học, thì phải biết, họ sẽ làm cho ta điếc óc. Tôi có biết nhiều ông giáo sư ở trường sư phạm ra, thế mà trong khi dạy học, họ không biết áp dụng một nguyên tắc sư phạm nào cả; học trò vẫn than phiền là giờ dạy của họ buồn ngủ muốn chết, không hiểu được gì cả. Rồi họ còn bảo “Học trò mà học dở, không phải lỗi tại thầy”. Tôi cũng thấy vài ông đậu bằng tiến sĩ hay thạc sĩ triết học, thế mà cách ăn ở với đời vụng dại như một người ngu, không hiểu chút gì về tâm lý của con người ai, nếu để ý quan sát, cũng sẽ nhận thấy như tôi. Sự tình ấy không phải lỗi gì nơi những người ấy, họ là nạn nhân của chế độ nhà trường ngày nay, mà tôi sẽ bàn đến ở một nơi khác. Tôi chỉ muốn nói, những người có những bằng cấp trên đây, họ có hơn gì kẻ vô học không? Nếu có hơn là họ hơn về lý thuyết nhưng về phần thực tế, họ đâu có hơn gì một con vẹt. Nói cho đúng hơn, họ chỉ có “học” mà không có “hành”. Học là để biết. Biết, mà không thực hành được, cũng chưa gọi là “biết”. Tri và hành cần phải hợp nhất mới được gọi là người “có học thức”.Người xưa có ví “Con chiên ăn cỏ, đâu phải để mà nhả cỏ, mà là để biến thành những bộ lông mướt đẹp. Con tằm ăn dâu, đâu phải để mà nhả dâu, mà là để nhả tơ”. Học mà không “tiêu hóa”, có khác nào con chim nhả cỏ, con tằm nhả dâu. Người ta rồi cũng chẳng khác nào cái máy thu thanh, chỉ lặp lại những gì kẻ khác đã nói. Học như thế, không có lợi ích gì cho mình mà còn hạ phẩm cách của con người ngang hàng với máy móc. Georges Duhamel có nói “Đừng sợ máy móc của bên ngoài, hãy sợ máy móc của cõi lòng”. Một xã hội mà con người chỉ còn là một bộ máy thì sứ mạng của văn hóa đã đến ngày cùng tận rồi, mà tinh thần loài người rồi cũng đến lúc diệt vong có xác mà không hồn. Học mà đưa con người đến tình trạng ấy, tôi tưởng thà đừng học có hơn không? Cái hiểm trạng của xã hội ngày nay phải chăng một phần nào đều do những bộ óc “học thức nửa mùa” ấy gây nên?Thế thì, “học” và “học thức” không thể lầm lẫn với nhau được. Ta cần phải để ý phân biệt hai lẽ vậy, có những sự hiểu biết chỉ “bám” ngoài da mà không thể “ăn sâu” vào tâm khảm của ta. Nó là một nước sơn bóng nhoáng và chỉ là một lớp sơn thôi. Cái học của ta không ảnh hưởng gì đến tâm hồn ta cả. Trái lại, cũng có nhiều thứ hiểu biết liên lạc với ký ức ta, với tư tưởng ta, với tình cảm dục vọng ta, nó hòa hợp với con người tinh thần của ta không khác nào khí huyết tinh tủy đối với thân thể của ta vậy. Giữa những sự hiểu biết ấy và ta, có một thứ tác động và phản động, xung đột nhau, hòa hợp nhau để thay đổi nhau và thay đổi luôn cả con người của ta muốn nói giữa ta và những điều ta học hỏi phải có một sự “tiêu hóa”, hay nói theo Kinh Dịch, phải có một việc thần hóa thần nhi hóa chi mới ta phải dành chữ “học thức” cho những bộ óc thông minh biết đồng hóa với những điều mình đã học. Như thế thì, học nhiều và học thức không giống đông chúng ta thường nhận lầm việc ấy. Chúng ta thường đánh giá con người theo bằng cấp của họ, những bằng cấp ấy phần nhiều là những bằng cấp trí nhớ kẻ nào nhớ giỏi thì thi đậu. Sự nhận xét sai lầm này gây không biết bao tai họa cho loài người hiện lại, người học thức không phải cần biết thật nhiều, mà cần phải thật biết những gì mình đã biết.“Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã” – Biết, thì biết là mình biết, không biết thì biết là mình không biết, ấy mới thật là biết. Học thức là một vấn đề thuộc “phẩm”, chứ không phải thuộc “lượng”.Cái học mà đã được đồng hóa rồi thì không còn nói là cái học bên ngoài nữa. Cỏ mà bị chiên ăn rồi, không còn là cỏ nữa. Dâu mà bị tằm ăn, không còn gọi là dâu cũng như ăn.***B. Học để làm gì?Học để làm gì? Và tại sao ta phải học?Ta phải quan sát chung quanh ta, ta sẽ thấy có hai hạng người học vì tư lợi, và học không vì tư lợi gì cả, nghĩa là học để mà học, học theo sở thích của học vì tư lợi, chiếm một phần rất đông. Họ học một nghệ thuật nào, một khoa học nào, một nghề nghiệp nào là để tìm một kế sinh nhai. Cái ý muốn thiết thực này cũng là cái ý muốn chính của các bậc làm cha mẹ khi tìm thầy cho con, hay khi gởi chúng đến trường. Mà chính các học sinh, đa số cũng chỉ có một mục đích ấy nắm lấy bằng cấp để tìm lấy một con đường sinh ra, cũng có nhiều kẻ, đối với nghề nghiệp sau này của mình cảm thấy thích thú lắm. Cũng có thể rất sung sướng khi nghĩ đến sau này sẽ được làm kỹ sư, giáo sư, nghệ sĩ hay sĩ quan… Nhưng, cái ý nghĩ nhờ đó để kiếm địa vị, tiền bạc, danh vọng, quyền tước… cũng đủ làm cho tâm hồn mình mất cả cái sung sướng tinh khiết của cái học vô tư lợi. Cái mộng của tuổi trẻ qua rồi, tôi thường thấy có nhiều bậc phụ huynh không muốn cho con em mình sau này đeo đuổi theo nghề nghiệp của mình. Học để tìm một nghề nghiệp làm kế sinh nhai, có cái lợi ích của nó, không một ai có thể chối cãi được; nhưng dầu thích hay không thích, nó chỉ là một cái học để thành công, một cái học vị lợi, mà đối với những người có đầu óc thiết thực, ít lý tưởng, cho là thỏa mãn lắm rồi!Bên những nhà “tập sự” vị lợi ấy, chúng ta cũng thấy có nhiều kẻ, ngay buổi còn thơ, nhất là lúc mà trí thức đương chừng nẩy nở, họ ham học mà không có một ý nghĩ gì vụ lợi cả không phải để kiếm tiền, không phải để tìm địa vị, cũng không phải để tìm danh vọng. Chiều theo ý của cha mẹ, hoặc vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải chọn một nghề nào, kỳ thực họ không để chút tâm hồn nào nơi ấy cả. Họ là một công chức sở hối đoái mà họ mê say thi phú hay âm nhạc. Họ là một sĩ quan mà họ mê say lịch sử hay văn chương. Họ là một trạng sư mà họ mê say toán học. Có kẻ, ngoài giờ phải lo lắng dồi mài nghề nghiệp của mình để kiếm ăn, cũng ráng dành một vài giờ để thỏa mãn tính tò mò của mình, học những môn không lợi ích gì cho cái đời vật chất của mình cả, khi thì đọc triết học, khi thì đọc sách nghiên cứu về văn chương, lắm khi tập tễnh cầm bút viết văn hay hội cũng là một cách học, một cái học hoàn toàn không chút gì vị lợi. Những kẻ học như thế, họ học văn chương vì văn chương, học nghệ thuật vì nghệ thuật, học khoa học vì khoa hạng người trên đây, ai có lý? Ai vô lý? Thật cũng khó mà trả lời. Cái thích của người này chưa chắc cũng là cái thích của người còn có người họ thích không học gì cả, thì sao? Họ sẽ nói “Đời người ngắn ngủi, học cùng không học thì có khác nhau gì. Anh thích khoa học, tạo hóa ban cho anh nhiều năng khiếu, thì anh thành nhà bác học giúp đời, còn tôi, không có năng khiếu gì cả, cố mà nhồi vào sọ những cái học hỏi của kẻ khác, cố mà sản xuất những tác phẩm không hơn gì những bài làm của học sinh… thì phỏng có lợi ích gì! Ta hãy cứ tìm lấy những hạnh phúc rẻ tiền không cần dụng công nhọc sức chi cả có hơn không? Anh đọc Truyện Kiều, anh biết thích; tôi, tôi đọc Lục Vân Tiên, tôi cũng biết thích vậy. Anh, anh thích nhạc tân kỳ, anh thích nhạc Âu Mỹ. Tôi, tôi nghe vọng cổ, tôi xem hát bội, tôi cũng biết thích vậy. Anh đọc tiểu thuyết của Âu Mỹ, anh biết hay; còn tôi, tôi đọc tiểu thuyết kiếm hiệp của Phú Đức [1], tôi cũng biết mê say… Vậy, cũng chưa chắc cái sướng của anh hơn cái sướng của tôi”.Ta phải trả lời với họ cách nào?Đã không thiếu gì những quyển luân lý tân cựu trả lời với họ rất hùng hồn. Nhưng theo tôi, mặc dầu có rất nhiều bài văn mà tài hùng biện của tác giả không thể chối cãi được, tôi thấy cũng chưa đủ sức cảm hóa hạng người trên hãy can đảm nhìn ngay sự thật; có nhiều kẻ họ sống hết sức hạnh phúc trong sự ngu dốt và ở không của họ. Họ ghét đọc sách, họ ghét suy nghĩ, họ ghét làm việc bằng tinh thần cũng như họ ghét gông cùm tù tội vậy một vấn đề hoàn toàn thuộc về bản lúc mà danh vọng của ông lên đến tột độ, ngày kia dạo trên bờ sông thành Naples gặp một tên ăn mày nằm ngủ phơi mình trong ánh nắng. Ông dừng chân, tự hỏi “Ta và anh ăn mày này, ai hạnh phúc hơn ai?”. Thật cũng khó mà trả lời cho dứt khoát. Tuy nhiên, tôi chắc chắn, các bạn cũng như tôi, chúng ta thích sống trong hạnh phúc của Goethe hơn. André Gide cũng nói “Một cái hạnh phúc mà vô tâm, tôi không chịu sống trong hạnh phúc ấy”.Nếu bạn là người theo phái “ăn rồi nằm ngửa nằm nghiêng, có ai mướn tớ, thời khiêng tớ về…” nghĩa là theo phái thích “ăn không ngồi rồi”, “tối thiểu nỗ lực” và cho đó là hạnh phúc nhất đời, xin mời bạn hãy để quyển sách này xuống. Nó không phải viết cho thật, tôi không đủ tài để thuyết phục bạn. Sách này viết ra cho những ai cùng một ý kiến với tôi, cho rằng hạnh phúc của Goethe hơn hạnh phúc của anh ăn mày, hay nói cho đúng hơn, Goethe cao trọng hơn anh ăn tôi, hạnh phúc là được làm chủ hành động ta, tư tưởng ta, tình cảm ta… và mỗi ngày mỗi làm cho con người của ta thêm sáng suốt hơn, thêm tự do hơn, thêm to rộng hơn… nghĩa là thêm mới mẻ hơn. “Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân” – Mỗi ngày một mới, và ngày càng mới mãi. Đấy là lời khắc trên bồn tắm của vua Thành Thang ngày xưa. Và cũng chính là lý tưởng của Pasteur “Cao lên, cao hơn lên, và cao lên mãi”.Như thế, ta thấy rõ mục đích của sự học là gì rồi. Học, là để mưu hạnh phúc, nghĩa là để làm cho mình càng ngày càng mới, càng ngày càng cao, càng ngày càng rộng… Học, là tăng gia sự hiểu biết của mình, là mở rộng tâm hồn của mình bằng cách thu nhận sự hiểu biết cùng những kinh nghiệm của kẻ khác làm của mình. Có khác nào một đứa trẻ mới sinh, cân không đầy hai ba ký. Thế mà nhờ đâu càng ngày càng lớn đến năm sáu chục ký trong khoảng vài mươi năm sau? Phải chăng nhờ rút lấy những vật liệu chung quanh không khí, món ăn, món uống… mà tiến từ nhỏ đến lớn, từ yếu đến mạnh, nghĩa là càng ngày càng mới, càng ngày càng cao, càng ngày càng lớn. Bởi vậy, trước đây tôi có nói “Học cũng như ăn”.Ăn mà không tiêu thì có hại cho sức khỏe. Học mà không hóa thì có hại cho tinh thần. Cỏ của con chiên ăn mà được tiêu, không còn gọi là cỏ nữa, mà là bộ lông mướt đẹp của nó. Dâu của con tằm ăn mà được tiêu, không còn là dâu nữa, mà là sợi tơ mịn màng tươi tốt của nó. Người có học thức là người đã thần hóa những cái học của mình. Bởi vậy, người có học thức là người dường như không biết gì cả, mà không có cái gì là không mà đến mực dường như quên hết cả sách vở của mình đã học thì cái học ấy mới thật là “nhập diệu”. Herriot nói “Học thức là cái gì còn lại khi mình đã quên tất cả”.Một nhà tâm lý học có nói “Quên là điều kiện cần thiết của cái nhớ”. Thật là chí lý. Một điều gì học mà mình còn cố nhớ, là nó chưa được nhập vào tâm. Chỉ khi nào mình không cần nhớ mà nó vẫn tự nhiên hiển hiện trong tâm trí mình thì môn học ấy mới được gọi là đã được tiêu hóa. Người học đánh máy chữ mà còn để ý tìm từng nút chữ, cố nhớ vị trí của mỗi nút chữ là người đánh máy chưa tinh. Người học đi xe máy mà còn nhớ mình còn ngồi trên xe máy, còn để ý đến bàn đạp, cách đạp… là người đi xe máy chưa tinh. Tôi nhớ lúc còn học thi, gần đến ngày thi, tôi băn khoăn nói với cha tôi “Sao con học nhiều quá mà nay dường như con không nhớ gì cả. Lòng con như quên hết, không biết có nhớ được gì không? Con sợ quá!” Cha tôi cười bảo “Đấy là con đã học “mùi” rồi. Quên, tức là nhớ nhiều rồi đó. Con hãy yên tâm…” Thật đúng như lời. Ngày thi, giám khảo hỏi đâu tôi trả lời liền đó, một cách dễ dàng hết Tử nói “Người bắn cung mà còn để ý đến việc bắn cung của mình là người bắn chưa tinh. Kẻ lội mà còn để ý đến cái lội của mình là người lội chưa giỏi. Phải biết quên thị phi đi, thì cái tâm mình mới thông suốt được cái lẽ thị phi.” Tri vong thị phi, tâm chi thích dã. Hiểu được câu nói này của Trang Tử là hiểu được cái diệu pháp của phép học rồi vậy.***C. Thế nào là bậc thiên tài?Nói đến những bậc thiên tài, nhiều người đã tưởng tượng họ như những kẻ phi thường, cô phong độc tú, xa hẳn với loài người. Thực ra cũng không có gì lạ giữa họ và chúng ta cho lắm, có nhiều kẻ còn tệ hơn chúng ta nhiều về vấn đề thể chất lẫn tinh thần nữa. Họ chỉ khác ta có một điều thôi họ có một đức tin vững vàng về phương pháp làm việc của họ. Họ tin rằng với sự cần cù nhẫn nại và cách làm việc có phương pháp, họ sẽ đạt được ý muốn cao xa của họ. Theo họ, “thiên tài chỉ là một sự nhẫn nại bền bỉ lâu ngày” mà tác giả bộ “Vạn vật nguyên lai luận”, người đã gây được một cuộc cách mạng to tát trong khoa học là một người có một trí nhớ rất tồi tệ, một sức khỏe rất bạc đau bệnh phổi, chết vào khoảng 45 thì đau mãi và mất sớm năm 39 cứ than vãn mãi về trí nhớ thậm tệ của ông cũng như về trí não “chậm chạp và tăm tối” của ông, còn Herbert Spencer thì không thể nào làm việc trong một giờ mà không đau. Có ai dám bảo rằng những người nói trên đây không phải là những bậc vĩ nhân trong nhân loại? Sự nghiệp tinh thần của họ đều là những kỳ công bất hủ, những tinh hoa của nhân loại. Thế mà vấn đề thể chất họ còn thua ta xa, còn về vấn đề tinh thần có khi cũng không hơn gì chúng ta cho lắm. Nếu phải kể ra cho hết thì cả năm mười trang cũng không sao kể đủ tên tuổi của các bậc vĩ nhân mà về phương diện thể chất và tinh thần không có gì là đặc sắc hơn những kẻ tầm nhưng họ đã để lại cho đời những kỳ công vĩ đại là nhờ đâu? Vì họ biết cách làm việc có phương pháp, có nghệ giới trí thức, cũng như trong các hiện tượng khác của tự nhiên những hành động hùng hổ mãnh liệt như địa chấn, thủy tai… chỉ là những hiện tượng bạo phát mà bạo gì có tính cách vĩ đại khó thoát khỏi yếu tố thời gian. Muốn học cho thâm, muốn gây tạo những công trình to tát cũng phải cần đến thời giờ. Nhất là văn hóa, không thể chấp được thời gian. Một giọt nước con mà với thời gian đã điêu khắc dải Hoành Sơn, Tuyết Lãnh…Nếu các bạn xem kỹ đời niên thiếu của các bậc vĩ nhân đã làm vẻ vang cho Tổ quốc họ và cho cả nhân loại, các bạn sẽ thấy, khi các ông ấy còn là học sinh đâu phải luôn luôn là những học sinh đứng vào hạng nhất trong lớp họ. Có khi họ lại là những anh học sinh “hạng bét” là khác. Có nhiều kẻ, chính các ông thầy của họ cũng không để ý đến họ nữa. Nhưng một ngày kia, một tình cờ run rủi, bỗng dưng cảm khích như Malebranche, sau khi đọc quyển Traité de l’Homme của Descartes, đem hết nghị lực lao đầu vào sự học, nhẫn nại, cố gắng cho tới ngày tài hoa xuất việc làm âm thầm, lặng lẽ trong cô tịch nhưng đầy hăng hái, đầy kiên nhẫn sẽ là những công việc làm ra nhiều kết quả vẻ vang và sâu sắc nhất. Trong khoảng âm thầm lặng lẽ nghiên cứu học hỏi, các bạn đã tìm ra được lắm ý nghĩ hay ho, nhiều tư tưởng tân kỳ có thể là những nền tảng cho một đời sống tinh thần và phát minh sau này của lúc ấy, trong lúc mà các bạn khác của bạn, nhiều may mắn hơn, đi vào các trường cao đẳng để tản mát trí lực của họ trong những cuộc đua chọi bằng cấp và địa vị cao sang quyền quý, thì trong bóng tối, trong im lặng, tác phẩm của bạn như tiếng sấm đêm đông, làm cho mọi người kinh ngạc. Công trình sự nghiệp của bạn chẳng khác nào những hòn đảo kia, từ lượn cát đắp bồi, bỗng trồi lên mặt nước, một cách vững vàng như non bậc vĩ nhân đều hiện lên một cách từ từ và lặng lẽ như thế. Họ nhẫn nại mà đi từng bước một, nhưng một bước của họ là một bước chắc núi cao, các người từng trải đều quả quyết rằng những kẻ nào háo thắng, vội vàng sẽ không bao giờ đi tới mức được. Họ sẽ nhọc mệt, đuối sức và bị bỏ lại giữa đường. Các bậc vĩ nhân họ đi từ từ mà không nghỉ, một cách hết sức trật tự và qui Newton nói “Nếu tôi có phát minh được một đôi điều gì, cũng là nhờ nghĩ ngợi mãi một việc và đem việc ấy mà quan sát đủ mọi phương diện. Nếu những phát minh của tôi có được chút ích lợi cho đồng bào là do sự cần cù và đeo đuổi mãi theo một ý nghĩ không thôi vậy”.Giáo sư Duclaux, trong một bài diễn văn nói về Pasteur có nói “Tôi không rõ những phát minh kỳ vĩ có phải là do thiên tài sản xuất, không cần đến sự cố công gắng sức không? Chứ ở trường hợp Pasteur đây, tôi thấy hẳn không phải vậy. Nếu ông là một nhà phát minh đã lập được rất nhiều kỳ công vĩ đại trong nhân loại, trước hết nhờ ông là một người làm việc rất nhẫn nại và lặng lẽ”.Nhất là họ không bao giờ hiếu danh, hối hả trong công việc học hỏi và nghiên cứu của ta bảo rằng, lúc Pasteur thi vào đại học chỉ đậu hạng ba hạng tư gì đó. Năm ấy, ông không chịu vào đại học. Học thêm một năm nữa, kỳ thi năm sau ông đứng đầu. Ông tự cho rằng sức ông còn yếu, nên cần học lại thêm một năm nữa, đâu có muộn gì, bởi theo ông cần nhất là phải có thật tài hơn là hối hả trong công trình học vấn. Thật có khác với đầu óc tâm tưởng của phần đông chúng ta ngày nay, bao giờ cũng muốn cướp thời gian và thành công mau lại, thiên tài là một sự nhẫn nại bền bỉ và lâu dài. Muốn thành những bậc tài hoa, điều thứ nhất là phải có lý tưởng, có đủ tin tưởng và chí kiên nhẫn để thực hiện lý tưởng ấy; điều thứ hai là làm việc cho có trật tự, có phương pháp, nhẫn nại và lặng lẽ, không bồn chồn, không vội vã…—————[1] Tên một nhà văn Việt Nam chuyên viết tiểu thuyết kiếm hiệp vào đầu thế kỷ 20. Như thói quen của mọi buổi cuối tuần, tôi ngồi Cafe và nghe podcast của Vietcetera. Trong podcast có đoạn chia sẻ về một cuốn sách còn lại cuối cùng mà bạn sẽ lựa chọn đem theo, và đấy là lần đầu tôi biết đến "Tôi Tự Học". Tò mò và cũng tìm đọc thử, tôi bị cuốn hút ngay từ những trang sách đầu bởi tư tưởng, hành văn triết học của tác giả. Một cuốn sách không quá dày, nhưng lại chứa đựng hàm lượng tư tưởng đủ lớn để khiến người đọc phải đọc đi, đọc lại nhiều lần. Tự học luôn đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc phát triển bản thân của mỗi người, Tôi luôn tìm hiểu để có thể tự học được đúng và nhiều nhất. Tôi Tự Học như khai mở định nghĩa cho những gì tôi đang theo đuổi. Trong blog này, xin được dành không gian ghi lại những chủ ý của mình về cuốn sách. Để lưu lại đây và sẽ đọc lại cuốn sách này nhiều lần. Bài viết có tham khảo thêm các review trên internet về cuốn sách này. Tôi tự học Sách nói về mục đích của của việc học đối với con người và đưa ra một số phương pháp học tập đúng đắn, hiệu quả, trong đó đặc biệt quan trọng là sự đọc. Sách cũng nêu lên giá trị của học vấn nằm ở sự lĩnh hội và mở mang tri thức của con người. Học không chỉ để tiếp thu được kiến thức mà còn để hiểu được mình, hiểu thế giới quan xung quanh và nâng cao hành vi, hành xử của mình. Tác giả của Tôi Tự Học là cụ Nguyễn Duy Cần 1907-1988. Cụ viết rất nhiều sách trong giai đoạn giữa thế kỉ 20, chủ yếu là về nghệ thuật sống, đạo học, văn hóa phương đông. Tôi Tự Học được biết đến là một trong những tác phẩm tiêu biểu của cụ. Rating on Goodreads Nhận định sách Tôi Tự Học là cuốn sách rất cần thiết cho những ai bắt đầu tìm hiểu về cảm hứng và phương pháp cho việc tự học. Có rất nhiều biện pháp, đề xuất để kích thích tư duy tự học cho bạn, đặc biệt là đề cao phương pháp đọc sách và nghiên cứu hiểu sâu. Tôi Tự Học khơi gợi và lý giải cho ta đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi như tự học để làm gì?, tại sao ta cần tự học?, tự học như thế nào là đúng?... Các lập luận sử dụng trong sách cũng rất chặt chẽ, mạch lạc, hàm lượng triết học cao, không đơn thuần chỉ kích thích cảm xúc người đọc như các cuốn self-help hiện nay. Lối văn viết cũng rất giản dị, dễ tiếp cận, đầy chất văn hóa Á đông, thể hiện rõ đặc trưng của văn học Việt Nam thời bấy giờ. Bố cục nội dung trong sách cũng được tác giả phân chia hợp lý thành từng mục để đưa người đọc dần dần hiểu sâu về sự tự học. Các lập luận của từng phần đều có dẫn chứng và ăn khớp giữa phần trước và phần sau. Một số ý trích dẫn mà mình cảm thấy thấy tiêu biểu trong sách như - Học thức là để mưu cầu hạnh phúc, mưu cầu làm cho tâm trí mình ngày càng cao, rộng. - Học cũng giống như ăn uống vậy, yêu cầu sự đều đặn, lâu dài, kiên trì bền bỉ. Học cũng như ăn, không tiêu hóa được là trở nên có hại. - Để học được thì phải rèn luyện được bộ óc tinh nhuệ, để học tinh, học đúng, học thật, học tập trung, lựa chọn cái học phù hợp với bản thân mình. - Biết cần phải học mà học, chưa tốt bằng thích học mà học. Phải rèn luyện được niềm yêu thích với việc tự học thì mới say sưa học được. - Một cách học và tự học hiệu quả nhất là qua đọc sách. Ngoài ra học thì phải học thật chắc những gì đã học. Học rộng được thì quá tuyệt. Càng học sâu thì càng quý, nhưng càng học rộng thì càng hay. Ngoài cuốn Tôi Tự Học tác giả cũng viết thêm nhiều cuốn sách khác cùng chủ đề tự rèn luyện bản thân, cung cấp cho người đọc các kỹ năng khác nhau, bổ trợ nhau như tự học, rèn luyện óc sáng suốt, làm chủ tư tưởng, nghệ thuật sống và cách đối nhân xử thế... Ta cũng có thể tìm đọc để nâng cao kỹ năng làm chủ cuộc sống của bản thân. Hạn chế Tôi Tự Học ra đời trong thời kỳ giai đoạn giữa thế kỷ 20, Đến nay, văn hóa và nhận thức đã có nhiều sự thay đổi. Do đó, với người đọc hiện nay, sách có nhiều điểm không được phù hợp, tuy nhiên những giá trị cốt lõi của sự học mà sách đem lại thì vẫn còn mãi giá trị. Tác giả sử dụng lối hành văn đến nay đã thành xưa cũ, nhiều người đọc sẽ có cảm giác lạ, gây khó đọc và khó tiếp thu. Các từ khóa, tài liệu cũng được trích dẫn từ thời kỳ trước chủ yếu là tài liệu tiếng Pháp và tư tưởng nho giáo, từ ngữ hán việt khiến cho tính người đọc khó tiếp cận, giảm đi tính lập luận trong hành văn. Bản thân tác giả cũng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng và lối sống thời kỳ đó, do đó trong các lập luận đôi lúc thể hiện ý kiến mang nặng tư tưởng phương đông, không còn phù hợp với tư tưởng phẳng hiện nay. Một số luận điểm thì đã trở nên quá phổ biến hiện nay, nên tính mới của luận điểm cũng không còn như trước. Ngẫm lại tiêu đề của cuốn sách là Tôi Tự Học chứ không phải là "Bàn về sự sự học", có thể hiểu sách là đúc rút kinh nghiệm của chính cá nhân tác giả về sự học, do đó trong sách có những lập luận cá nhân cũng có thể hiểu được. "Muốn đặng ý phải quên lời". Bỏ qua những hành văn lập luận có thể vô tình không phù hợp với cá nhân người đọc thì còn lại tinh túy của tác giả vẫn luôn đúng và phù hợp với người học trong mọi thời kỳ của xã hội. Giá trị sách Về cá nhân tôi, sau khi đã đọc và chiêm nghiệm về cuốn sách này. Có thể nhận định sách Tôi Tự Học là cuốn sách đáng để đọc. Đặc biệt là với những bạn trẻ, mới rời khỏi ghế nhà trường, đang bắt đầu tìm kiếm phương pháp tự học và rèn luyện bản thân. Tôi Tự Học có thể nói là một cuốn sách thời trước, trải qua nhiều biến động xã hội, đến nay sách vẫn luôn được người đọc đón nhận, sức mạnh tri thức của sách đã được chính thời gian minh chứng. Chọn lọc tinh hoa được truyền đạt từ những bậc hiền triết xưa là cách đi hiệu quả với những người trẻ, đặc biệt là trong cuộc sống xã hội mới, đầy những vòng xoáy của công việc và cám dỗi xã hội. Một điểm nữa mà tôi học được ở cuốn sách này chính là tận hưởng khoảng thời gian đọc sách. Văn phong phương đông, hán việt cũ đem lại cho tôi cảm giác như đang trò chuyện với ông mình vậy. Cảm giác như được nghe kể chuyển chứ không phải đang đọc một cuốn sách tri thức hàm ý triết học, vừa được nghe dạy học, vừa bị mắng, vừa cao siêu, lại thấy gần gũi. Những lúc ấy, như bừng sáng tâm trí, vừa có thể lĩnh hội tư duy mới, vừa ngẫm lại được những gì mình đã và đang làm. Có một dịch giả mà cũng đem lại cảm giác ấy cho tôi là bác Trịnh Lữ. Tự học Tự học là một quá trình dài, bền bỉ và không có một công thức cụ thể nào chung cho tất cả chúng ta, cho tất cả mọi thế hệ. Không ai thật sự có thể giúp được ai trong sự tự học. Ta chỉ có thể thật sự cảm thấy thích, thấy cần cái sự học, khi ấy ta mới chuyên tâm, bền bỉ theo đuổi các phương pháp tự học. Càng học càng mê, càng mê càng thích, càng thích tâm trí ta càng sáng càng rộng. Tôi cũng đang trên hành trình tìm kiếm sự tự học của chính mình. Rất vui vì biết được cụ Nguyễn Duy Cần và tư duy tự học của Cụ. Hy vọng trên con đường của mình, có thể tiếp tục được biết và mở rộng tâm trí với các tri thức mới, để rồi cảm thủ và truyền tải cho những thế hệ tiếp theo. Nhất định sẽ đọc lại cuốn sách này và những cuốn khác của cụ, để được trò chuyện với cụ, suy ngẫm về chính cuộc đời mình.

đọc hiểu tôi tự học